Chương 29: Báo Tin

Eng… eng…

Xe lửa dừng tại trạm Tây Xuyên, Tào Chấn Kiệt đỡ Yên Chi bước xuống xe. Trước khi vào trấn, cô ghé vào trạm mua vé làm một số việc.

- Chào chị, làm ơn cho tôi mượn một cây bút và một tờ giấy. - Yên Chi nói với một nhân viên bán vé.

Anh ta thắc mắc hỏi:

- Làm gì vậy?

- Báo tin cho cái tên Kiều Trấn Vũ ngu ngốc đó chứ sao. Trông cậy vào hắn, biết bao giờ mới tìm được Phương Hiểu Đồng.

- Em biết cô ta ở đâu sao?

Yên Chi gật đầu tự tin:

- Thì chính là nơi này.

Cô lật bật viết ngắn gọn xúc tích vài ba chữ, lúc này làm gì có tâm trạng viết tràn lan tả văn.

- Phương Hiểu Đồng đang ở Tây Xuyên, mau đến cứu.

Yên Chi gấp lại tờ giấy, đưa cô nhân viên đó một ít tiền, nhờ cô ta gửi thư này về địa chỉ nhà Kiều Trấn Vũ.

Cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, chỉ cần đem ra bưu điện bàn giao là được, vài thao tác đơn giản mà lại trả thù lao nhiều như vậy, đương nhiên cô ta đồng ý giúp đỡ.

- Được rồi, tôi sẽ gửi thư này giùm cô.

- Cảm ơn cô nhiều.

Tào Chấn Kiệt đỡ lấy Yên Chi:

- Mau tìm khách sạn dừng chân thôi, em đang thương nặng lắm, không thể kéo dài thêm.



Sau khi tan làm, cô nhân viên trạm xe liền lập tức đem tờ giấy của Yên Chi đến bưu điện đăng ký vận chuyển, gửi về Kiều Phủ ở Đại Thượng Hải.

Bưu điện hoạt động xuyên suốt 24/24, thao tác nhanh gọn lẹ, chỉ cần nửa ngày là chuyển thư đến bưu điện Thượng Hải. Không bao lâu nữa, tin chắc Kiều Trấn Vũ sẽ nhận được tin mừng thôi.

Giờ là 5:30 sáng, trong căn phòng u ám tối tịch, có một người ngồi nhìn ra cửa sổ thâu đêm, gương mặt tiều tuỵ trông thấy. Những ngày nay, anh không hề tách khỏi rượu bia thuốc lá, không mượn rượu giải sầu thì hút thuốc để trấn an tinh thần, thậm chí anh phải uống rất nhiều thuốc an thần để trợ ngủ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Anh thẫn thờ nhìn xuống bàn tay đang băng bó, từ khi cô mất tích, anh không khác gì một tên điên, đi đâu cũng đắc tội người, tính khí nóng nảy khó chịu. Tâm trạng lên xuống thất thường, anh bất đắc dĩ phải đấm tay vào tường để trút giận, hành hạ đến bàn tay bị gãy xương trật khớp, phải băng bó chữa trị.

Kiều Trấn Vũ thở dài, đi vào nhà tắm. Anh phải tắm rửa sạch sẽ, chỉnh trang lại vẻ ngoài, mọi chuyện phải nghĩ theo chiều hướng tốt, anh sợ nhất cái tốt không linh cái xấu lại linh.

Anh cạo râu, tắm gội thơm tho sạch sẽ, thay lại quần áo đàng hoàng chỉn chu, lúc này anh lại nhớ đến Hiểu Đồng. Nhớ lúc đó, cô bất lễ xông vào phòng trong lúc anh đang thay đồ, còn cố tình lau mặt, thắt cà vạt giùm anh.

- Cô ấy đáng yêu như vậy mà mình lại nhẫn tâm xua đuổi…

Chỉ khi mất đi mới biết trân trọng, câu nói này chưa bao giờ sai cả. Anh thật hối hận, rõ ràng biết cô yêu mình, nhưng lại không dám tin tưởng.

Nếu cô thật sự muốn anh chết, tại sao hôm anh nhập viện, cô lại ôm chặt anh khóc nức nở mà không đốt pháo ăn mừng vì được toại nguyện.

- Kiều Trấn Vũ ơi là Kiều Trấn Vũ, uổng công mày thông minh một đời, lại đi nghe vài ba câu nói của Tào Chấn Khang mà làm tổn thương người mình yêu.

Anh lắc đầu thở dài, điều chỉnh lại tâm trạng bước xuống đại sảnh. Anh không thể sống cẩu thả nữa, anh phải phấn chấn lên, phải tìm lại cô bằng mọi giá.

Người hầu thấy tinh thần anh tốt lên, họ cũng vui mừng thay, đồng thanh cúi chào:

- Thiếu gia.

Anh khẽ gật đầu, đi thẳng ra cửa. Dì quản gia liền lên tiếng níu giữ:

- Cậu chủ, cậu không ăn sáng sao, chúng tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi. Mấy ngày nay cậu thường xuyên bỏ bữa, như vậy có hại cho sức khoẻ lắm.

Kiều Trấn Vũ ngừng bước chân, nghĩ lại cũng đúng, cả ngày anh chỉ ăn qua loa vài hột cơm vào bụng, như vậy sao mà có sức lực.

Anh khẽ gật đầu, ngồi vào bàn ăn, ăn như một máy móc không có cảm xúc, chủ yếu là lấp đầy cái bụng thôi, anh làm gì có tâm trạng thưởng thức chứ, đúng là ăn thịt rồng cũng không ngon miệng.

**Tíng tong… Tíng tong

Kiều Trấn Vũ ngạc nhiên ngước nhìn ra cửa, khẽ buông đũa xuống.

Dì Năm vội lên tiếng:

- Cậu chủ cứ ăn đi, để tôi ra xem là ai bấm chuông.

Một anh nhân viên bưu điện đeo trên người một túi vải đựng đầy thư. Anh ta cầm sẵn trên tay một bức thư, đứng trước Kiều Phủ bấm chuông.

- Anh tìm ai?



Nhậm Đình Đình cố tình đến thăm Kiều Trấn Vũ, thì đúng lúc bắt gặp hắn.

- Chào cô, có người gửi thư cho anh Kiều Trấn Vũ.

Nhậm Đình Đình không cần biết là người nào gửi, trực tiếp giật lấy bức thư trên tay hắn.

- Được rồi, tôi sống ở đây, để tôi đưa Kiều Trấn Vũ giùm anh.

- Vậy thì làm phiền cô.

Nói xong hắn liền leo lên xe đạp, chạy đi giao thư ở chỗ khác.

Cô ta lật tờ giấy ra xem, hai mắt trừng to kinh ngạc, tức giận nghiến chặt răng, vò nát tờ giấy. Thấy Dì Năm bước ra mở cổng nhà, cô lập tức đem giấu bức thư vào túi xách. Điều chỉnh lại vẻ mặt, không để ai phát hiện có điều bất thường.

- Thì ra là Nhậm tiểu thư, mời cô vào.

Nhậm Đình Đình khẽ gật đầu, tự do đi lại coi Kiều Phủ như nhà mình. Cô ta thấy Kiều Trấn Vũ không còn vẻ tiều tuỵ như trước, chịu ăn uống đàng hoàng, cô cũng lấy làm vui lòng.

- Trấn Vũ, vết thương của anh sao rồi, đã đỡ hẳn chưa?

Anh không trả lời, cũng không ngó ngàng đến cô ta, chỉ biết ăn cho nhanh sau đó về đại hội, tiếp tục thám thính tung tích của Phương Hiểu Đồng.

- Trấn Vũ?

Vẻ mặt của cô thoáng nét buồn, khoé môi trĩu xuống. Sao anh lại chán ghét cô như vậy chứ? Cả một câu trả lời hay một cái gật đầu cũng không muốn thể hiện.

Kiều Trấn Vũ buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng. Anh gắn chặt mắt vào Nhậm Đình Đình:

- Cô Nhậm tiểu thư, tôi nhớ mình đã nói rất rõ với cô rồi, cô đừng bám tôi dai dẳng như oan hồn vậy.

Vừa dứt lời anh liền đứng lên, đi thẳng ra cửa, đi được vài bước thì dừng lại.

- Dì Năm, một lát mời cô Nhậm đây rời khỏi Kiều Phủ, ở đây không phải là nơi người ngoài có thể tự tiện ra vào.

Câu nói vạch rõ ranh giới của anh đâm sâu vào trái tim của Nhậm Đình Đình, cô mím chặt môi để ngăn lại nước mắt.

Chưa một ai sỉ nhục cô trước mặt nhiều người như vậy. Dù anh có làm gì, cô vẫn quyết theo đuổi. Xem ra, phải lợi dụng Phương Hiểu Đồng để kéo Kiều Trấn Vũ về với mình.

Nhậm Đình Đình đuổi theo Kiều Trấn Vũ, nắm chặt cánh tay anh, mệt thở hổn hển:

- Em biết cô ta đang ở đâu.