Chương 5: Phá quy tắc

Mặt Lưu Đại Long lập tức cứng đờ lại.

“Gì cơ?”

Dương Vũ lạnh lùng nhìn hắn:

“Từ khi chúng ta quen nhau đến giờ, không tính số tiền chúng ta đã tiêu chung, anh đã mượn tôi tổng cộng năm đồng bốn, trả lại tiền đây.”

“Dương ca, chưa nói tới chuyện tôi có thật sự mượn anh nhiều tiền như vậy không…”

Lưu Đại Long đã hiểu ra, quan sát Dương Vũ một lúc, thấy Dương Vũ thực sự nghiêm túc, đột nhiên hắn giơ tay lên, cười khổ nói:

“Cho dù có, bây giờ tôi cũng không có tiền để trả…”

Dương Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Lưu Đại Long cười gượng nhìn Dương Vũ, vẻ mặt hệt như một con heo chết không sợ nước sôi.

“Tôi nhớ, tối qua rượu là anh mời đúng không?”

Dương Vũ nhìn xung quanh một lượt, hỏi một cách bình thản.

Lưu Đại Long ngớ ra, gật đầu rồi lại lắc đầu:

“Không phải, Vũ ca, anh cũng biết tôi mà? Trong túi tôi có bao giờ có tiền mà mời rượu chứ!”

Dương Vũ gật gật đầu như đang suy tư điều gì đó, tranh thủ lúc Lưu Đại Long không để ý liền cúi xuống nhặt một thứ gì đó giấu ở phía sau, nhìn hắn bằng ánh mắt lén lút:

“Vậy sao, tôi nghe Nhị Ngưu nói hôm qua anh thắng hơn năm mươi đồng ở sòng bạc Bạch gia, là giả sao?”

Nhị Ngưu là một kẻ vô dụng giống như Dương Vũ và Lưu Đại Long, cũng quen biết cả hai.

Lưu Đại Long ngẩn người, sau đó nổi giận:

“Nhị Ngưu nói sao? Nói vớ vẩn gì vậy! Rõ ràng chỉ có bốn mươi ba…”

Đang mắng giữa chừng, sắc mặt Lưu Đại Long bỗng thay đổi, vội vàng ngậm miệng lại.

Dương Vũ mỉm cười với hắn, chỉ tay vào chiếc quần ống loe bẩn thỉu của hắn:

“Chiếc quần này, chính là chiếc anh đã mặc hôm qua đúng không?”

Dương Vũ và Lưu Đại Long rất thân, tự nhiên biết thói quen của hắn là thích giấu tiền trong túi quần.

Lưu Đại Long vô thức che túi quần trái, cảnh giác nhìn về phía Dương Vũ, mặt mày u ám nói:

“Vũ ca, như vậy thì không có vui, phải không?”

Hôm qua hắn say khướt, về nhà liền lăn ra ngủ, mãi cho đến vừa rồi bị Dương Vũ gọi dậy.

Thực sự không có thời gian để giấu tiền đi nơi khác...

Dương Vũ cười như có như không nhìn Lưu Đại Long.

“Một câu thôi, có trả tiền không?”

Một luồng khí lạnh vô hình từ quanh người Dương Vũ từ từ tỏa ra.

Lưu Đại Long trong lòng chấn động.

Nhưng nghĩ đến số tiền trong túi chỉ còn hơn ba mươi đồng, không đủ để chơi vài ván ở sòng bạc, hắn đành cắn răng, cả gan nhìn thẳng vào Dương Vũ:

“Dương Vũ, nói thật với anh, tôi mượn tiền anh, tiêu tiền của anh, cũng là vì nể mặt anh!”

Vừa dứt lời, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đỏ sẫm.

“BANG!”

Ngay sau đó, trán Lưu Đại Long đỏ đẫm máu!

Dương Vũ chỉ cần một viên gạch đã hạ gục Lưu Đại Long, sững người một chút rồi lập tức ném viên gạch đi, đè Lưu Đại Long xuống đất mà bắt đầu đấm đá!

Đến khi kịp phản ứng lại, Lưu Đại Long đã hoàn toàn không có sức để phản kháng, chỉ có thể ôm đầu mà liên tục kêu gào chửi bới:

“A! Dương Vũ, thằng khốn mày đánh lén, không tuân theo quy tắc giang hồ!”

“Có bản lĩnh thì mày đánh chết tao đi! Tiền tao mày có thể lấy đi một đồng, tao liền mang họ Dương!”

“Đừng đánh chỗ đó!”

“Vũ ca, Vũ ca, tôi sai rồi, tôi sẽ trả tiền, tôi sẽ trả tiền…”

Thấy Lưu Đại Long đã hoàn toàn khuất phục, Dương Vũ mới nhổ một bãi nước bọt xuống bên cạnh, rồi lục trong túi của hắn lấy ra một xấp tiền.

Từ đống tiền lẻ, Dương Vũ lấy ra sáu đồng, rồi trực tiếp ném số tiền còn lại trả lại cho hắn.

“Lãi suất tính tổng thành 6 đồng, chúng ta coi như thanh toán xong.”