Chương 1: Xuyên không về năm 1984

Đứng trước lan can bê tông nhuộm đầy dấu ấn thời gian, Vẻ mặt Dương Vũ trông vô cùng mê mang.

Anh đang đứng tại một khu nhà xưởng có vẻ cổ kính.

Không xa là những con hẻm thấp bé chằng chịt, thỉnh thoảng có vài người ăn mặc giản dị đi chiếc xe đạp cũ lướt qua...

"Đây là đâu?"

"Dương Vũ, lại uống rượu nữa à?"

Trong lúc Dương Vũ còn đang mơ hồ, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau anh.

Anh vô thức quay đầu lại, một gương mặt thanh tú, thoát tục lập tức đập vào mắt anh.

Nữ nhân này có mái tóc dài, đen bóng như mực xõa xuống, đôi lông mày và đôi mắt thanh nhã, dịu dàng.

Gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan vô cùng tinh tế, thu hút, chỉ cần đứng đó cũng đã toát ra vẻ đẹp khiến lòng người say đắm.

Cô khẽ nhíu mày liếc nhìn Dương Vũ, rồi nghiêng người đứng trước cánh cửa gỗ, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cô nâng cánh tay lên để mở cửa, Dương Vũ có thể nhìn thấy rõ trên cánh tay như ngọc dưới ống tay áo dài của cô chằng chịt những vết bầm tím.

Nhìn một cái liền biết, đó là dấu vết của bạo lực gia đình...

Dương Vũ ngẩn người, ngay lập tức trong lòng dâng lên một cơn tức giận.

Mỹ nhân hiếm có như vậy, lại bị một kẻ súc sinh đánh đập?

“Anh không vào sao?”

Thấy Dương Vũ đứng ngẩn ra ngoài cửa, người phụ nữ quay đầu nhìn anh một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm và khinh bỉ không thể che giấu.

Cô đang mời anh vào nhà sao?

Dương Vũ sững sờ.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong đầu liền ập đến một cơn đau đớn không thể chịu nổi, như sóng cuộn trào, hoàn toàn nhấn chìm anh!

Trong cơn đau đớn thấu xương, những mảnh ký ức nhanh chóng lướt qua trong đầu Dương Vũ...

Không biết đã trôi qua bao lâu, ánh mắt mơ hồ của Dương Vũ mới dần trở lại sự tỉnh táo.

Nhìn nữ nhân trước mặt - vợ của “mình”, Diệp Tuyết, Dương Vũ muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

Thì ra kẻ mà anh vừa chửi rủa là một kẻ súc sinh lại chính là anh!

Đúng vậy, Dương Vũ đã xuyên không...

Nhưng người đàn ông cùng tên cùng họ với anh lại là một kẻ vô dụng, nhát gan, và hèn hạ!

“Mẹ ơi, mẹ về rồi sao?”

Một giọng nói mềm mại, gần như không nghe thấy, từ hướng phòng ngủ bị ngăn cách bởi tủ truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Vũ.

Diệp Tuyết ngẩn người, vội vàng chạy về phía phòng ngủ.

“Manh Manh, có phải lại đau rồi không?”

Dương Vũ do dự một hồi, cuối cùng cũng cắn răng, bước vào phòng.

Đồ đạc trong phòng đơn giản nhưng gọn gàng, mang đầy nét hoài cổ.

Chiếc tủ lớn sơn đỏ, chổi quét nhà gần như rụng hết lông, chiếc bàn nhỏ cũ kĩ bị gãy một chân lại được kê bằng vài mảnh gạch đỏ.

Còn ở góc tường, bình đun nước màu đỏ sậm đã bong tróc sơn, tường thì dán đầy báo cũ.

Cuối cùng, ánh mắt của Dương Vũ dừng lại ở nửa tờ lịch treo tường…

1984, ngày 13 tháng 6.

Những chữ đỏ tươi như đâm vào mắt, Dương Vũ thở dài, không kìm được nỗi buồn.

Chỉ mới đêm qua, anh vẫn còn là một tổng giám đốc, có sự nghiệp thành công với vài công ty đã niêm yết.

Được các phương tiện truyền thông ca ngợi là doanh nhân trẻ nhất Bằng Thành, là doanh nhân độc thân tiềm năng nhất toàn quốc…

Nhưng hôm nay, trong bỗng chốc liền biến thành một kẻ nghèo hèn, gần như không có gì trong tay…

Thậm chí còn là một kẻ nghèo hèn đến mức không thể cứu vãn!

“Không được, tôi phải tìm cách quay trở lại!”

Chỉ trong chớp mắt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Dương Vũ.

Nhìn về phía phòng ngủ, Dương Vũ hạ quyết tâm quay người bước đi.