Khương Vãn:... Gừng vẫn còn cay, bà lão phân tích quả thật một phát trúng hồng tâm.
Cứu cấp không cứu nghèo, huống chi người ta cũng chưa chắc thật sự nghèo đâu.
Cố Tiểu Ngư bật công tắc thông minh, lập tức đoán được là ba mẹ con Tào Tú Nga, “Dì Tô, dì thảm rồi, người phụ nữ kia nếu ăn hỏng bụng sẽ bắt dì bồi thường tiền thuốc men.”
Đứa nhỏ ríu ĩ, đem Khương Vãn hảo tâm cho mấy người nọ bánh hành để ăn, cuối cùng ngược lại bị tống tiền thuốc men.
Bà Hàn nghe xong liền tức giận, dặn dò con dâu: “Người như vậy con nhớ tránh xa một chút.”
***
Một đường chuyển xe chuyển thuyền rốt cục lên đảo, bộ đội phái xe tải đến đón người nhà trên đảo đến khu gia đình, đến cửa khu gia đình, còn chưa xuống xe đã nhìn thấy rất nhiều quan binh mặc quân phục màu xanh lá cây chờ đón người nhà của mình, trên mặt mọi người đều vui mừng.
Khương Vãn lần lượt nhìn qua, lúc cô ở Tần Xuyên chờ thuyền, liền gọi điện tín cho nơi đóng quân, nói muốn mang đứa nhỏ đến hành quân, Cố Bắc Xuyên sẽ tới đón sao?
Nhưng cô cũng không biết người đàn ông trông như thế nào, đợi đến khi một đám quan binh đều nhận được người nhà của mình, Khương Vãn mới kết luận Cố Bắc Xuyên không tới.
Hừ... Anh không đến.
Con trai bà Hàn tới đón, bà Hàn thấy Khương Vãn còn đang chờ người, liền hỏi: “Tiểu Khương, người đàn ông của cháu không đến đón cả nhà sao?”
Khương Vãn ngượng ngùng gật đầu, “Có thể có nhiệm vụ xin không được nghỉ.”
Con trai bà Hàn là Hàn Cảnh Viễn nhìn cô tuổi còn trẻ mang theo ba đứa nhỏ, thầm nghĩ hôm nay chính ủy cố ý cho bọn họ nửa ngày nghỉ có người nhà, đón người nhà về nhà dàn xếp ổn thỏa, ngoại trừ nhiệm vụ ra ngoài không có ở đây, thì không nên ném vợ con mình trước cửa nhà họ mặc kệ.
Huống hồ cô gái này tuổi trẻ xinh đẹp, đứa nhỏ đáng yêu nhu thuận, tên nào dở hơi mà không đến đón? Không sợ chọc cho vợ mình quay đầu bỏ chạy à.
Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Em dâu, chồng cô tên gì, tôi giúp cô gọi cậu ta tới đây, phải cẩn thận huấn luyện một trận.”
Cô gái trẻ tuổi như vậy có thể đi hành quân, người đàn ông của cô chắc chắn cũng phải cùng cấp phó doanh trưởng với mình, hoặc là lập qua chiến công đặc thù, nói không chừng quen biết.
Khương Vãn lại nhìn chung quanh một chút, tuy rằng cô không biết Cố Bắc Xuyên, nhưng người đàn ông chắc chắn sẽ nhận ra cô, mọi người đều đi gần hết rồi, cũng không thấy có người tới tìm cô.
Cô nói: “Chồng tôi tên là Cố Bắc Xuyên, anh Hàn có biết không?”