“Không cần.” Khương Vãn ngăn thím ấy ở ngoài cửa, xoay người chỉ vào một túi phú sĩ đỏ vừa mua vừa mua trên tủ nói: “Tôi không dám nhận đồ của thím, về sau cũng không dám cho thím đồ.”
Phụ nữ lắm chuyện vốn cũng chỉ tỏ vẻ mà thôi, chứ chắc chắn không tốt hơn.
Nhân viên phục vụ nhà khách buông điện thoại xuống, hưng phấn nói với người bên cạnh: “Bộ đội hỗ trợ Tần Xuyên chống lũ và cứu hộ đặc biệt đã đến trạm, chúng ta mau cầm khẩu hiệu hoan nghênh đi đón trạm!”
Đều nói sông Tần Xuyên năm nay sẽ xảy ra trận lũ lớn, từng xe bộ đội trở binh lính tới chống lũ cấp cứu, thời khắc nguy cấp nhất đều là những binh lính không tiếc mạng xông lên tuyến đầu bảo vệ an toàn tính mạng của nhân dân, hôm nay lại có thêm người tới, mấy cô gái tất nhiên sẽ tới nghênh đón.
Cha của ba đứa nhỏ đều là trong bộ đội, Cố Tiểu Đao đặc biệt sùng bái những người mặc quân phục này, trong lòng không kiềm chế được, “Thím, chúng ta cũng đi nghênh đón được không, các chú quân giải phóng uy vũ đẹp trai lắm, cháu cũng muốn ngắm nhìn.”
“Đi đi!” Cố Tiểu Ngư lấy ra bộ áo sơ mi và quần màu xanh ô liu, mang theo mũ quân đội nhỏ, “Thím, chúng ta cũng đi đón trạm nha.”
“Bên ngoài trời mưa lắm, lát nữa các chú quân giải phóng sẽ đến bến tàu bên này, không cần đến nhà ga, lát nữa thím dẫn các cháu ra ngoài xem.”
Bộ chỉ huy phòng chống lũ lụt tạm thời của Tần Xuyên nằm gần bến tàu.
Khương Vãn chỉ chỉ quần áo bảo bối của nhóc con, cười nói: “Tiểu Hắc Ngư, bộ quân phục màu xanh ô liu này của cháu giữ lại đến khi bộ đội gặp chú ba mặc có được không, chú ba thấy được chắc chắn sẽ vui lắm đây, hiện tại ướt đẫm liền nhăn nhúm nha.”
Cố Tiểu Ngư trong lòng rối rắm, cuối cùng vẫn cởi bộ quân phục mới tinh kia ra, một lần nữa thay áo may ô đại quần mà thím mua.
“Vậy được rồi, thím.” Nhóc con nói: “Buổi trưa ăn mì đào có được không.”
Bốn chén mì hoa đào tốn một đồng bốn, không phải bữa nào cũng ăn được, Khương Vãn cùng ba bé con kia đã ước định xong, chờ trong thời gian thuyền ba ngày mới có thể ăn một lần, hôm nay vừa vặn đến phiên có thể ăn mì thịt hoa đào.
Dẫn ba bé con đến khách sạn quốc doanh, gọi bốn bát mì hoa đào, bởi vì thời gian còn sớm, Khương Vãn chọn một vị trí gần cửa sổ, chậm rãi ăn.
“Các cô mau xem, các binh lính trợ giúp sông Tần Xuyên lại đây rồi, trời ạ, quân phục của bọn họ thật đẹp.”