- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Không Về Năm 1938
- Chương 9
Xuyên Không Về Năm 1938
Chương 9
Đây là điển hình của một anh chàng đẹp trai đậm chất Đức.
Hốc mắt sâu, trong đôi mắt độ to nhỏ vừa phải là đồng tử xanh lam màu biển, cho dù là trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy làn da hắn ta trắng mượt bóng láng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, chiếc cằm nhọn hơi vểnh lên, phía dưới chiếc mũ có thể lờ mờ nhìn thấy mấy sợi tóc màu vàng kim.
Thông qua nỗi bi thương khi khó khăn lắm mới đứng được đến vai hắn mà Tần Điềm đoán ra được ông anh này ít nhất phải cao 1,85 m, nhưng lại không có vẻ to con một chút nào, chân dài đến khiến người ta hổ thẹn, điển hình của tỷ lệ vàng đầu : người là 1:9. [1]
Cộng thêm bộ quân phục lục quân sắc xám tro đó...
Tần Điềm âm thầm gật đầu, hậu thế của nước Đức chịu đủ mọi tiếng xấu, nhưng chưa từng có ai tỏ sự khó chịu với bộ quân phục của họ, quả nhiên là có lý do cả!
Trong các bộ phim về thế chiến thứ hai, quân lính Đức không hề có hình tượng sáng sủa như thế, ngay cả những người mặc bộ quân phục đó cũng phải có một chút vẻ hèn mọn bỉ ổi thì mới có thể làm thỏa mãn lòng chính nghĩa của khán giả xem phim, thế nhưng bây giờ khi cô đối diện với người mặc bộ quân phục này, vẫn là có một loại kích động muốn hét lên.
Tần Điềm không biết đoán quân hàm lục quân của quân Đức thế nào, chỉ có thể đi theo sau mà âm thầm thấp thỏm suy đoán.
“Cô có thể nói tiếng Trung không?” Người phía trước đi trên đống đổ nát mà như đi dạo chơi trong sân vườn, dễ nhận thấy hắn ta vô cùng tự tin với năng lực “quét sạch” của thuộc hạ, ngay cả hỏi chuyện cũng nhẹ nhàng.
Tần Điềm gật gật đầu nói, “Ừm.”
“Nói hai câu nghe thử.”
“Cái đó, tôi nói rồi, anh có nghe hiểu không?” Tần Điềm tự nhận dù cô là người Châu Á cũng không phân biệt nổi tiếng Nhật và tiếng Hàn, một người Châu Âu nghe tiếng Trung liệu có thể nảy sinh cảm giác gì?
Hắn khựng lại, khẽ xoay mình, Tần Điềm nhìn thấy tay hắn ta vẫn như có như không đặt lên khẩu súng bên hông.
Mẹ nó! Đây rõ ràng là còn nghi ngờ mình mà! Không nói thì sẽ mất mạng mất!
Tần Điềm tức giận dùng tiếng Trung nói, “Đi chết đi!”
Hắn ta nghiêng đầu, ý cười lấp loáng trong mắt, “Cô đang nói “tạm biệt” với tôi à?”
Lúc này Tần Điềm mới nhớ ra, “đi chết đi” phát âm trong tiếng Trung và “tạm biệt” nói bằng tiếng Đức gần như giống hệt nhau! (Cũng tức là nếu bạn nói “đi chết đi” với một người Đức thì anh ta sẽ tưởng rằng bạn nói tạm biệt với mình.) [2]
Tùy tiện mắng người cũng có thể đυ.ng phải một cái trùng hợp “tốt đẹp” như thế, Tần Điềm thật muốn quỳ lạy trước tài hoa của mình. Cô chỉ có thể ngập ngừng một chút rồi nói, “Không khác mấy, là ý tạm biệt đấy.” Anh đã chết rồi, đương nhiên sẽ không gặp nữa!
“Ồ.” Hắn ta tỏ ra rất hiếu học, gật gật đầu, “Giọng của cô rất hay, con gái Trung Quốc đều như thế à?”
“…” Cảm giác mình giống như đang nói chuyện với một tên quỷ Nhật, nghe giống như là, gái bán hoa của Trung Quốc các người đều như vậy à?
Tần Điềm lắc đầu, từ chối không nói chuyện.
“Tiếng Ba Lan thật mệt.” Hắn nói, “Hình như cô cũng không sõi tiếng Ba Lan lắm, biết nói tiếng Anh không? Hay là tiếng gì đó khác.”
Tần Điềm hiểu ra một chút, bỗng phát hiện, bản thân mình bây giờ hình như rất ngầu.
Ký ức của thân thể này tự mang theo vốn liếng tiếng Đức, tiếng Pháp và một chút tiếng Trung sứt mẻ, còn mình thì mang theo vốn liếng tiếng Trung, tiếng Anh và một chút tiếng Đức sứt mẻ, vả lại còn học thêm một chút tiếng Ba Lan sứt mẻ nữa, cũng chính là hai bên kết hợp lại thì mình có thể nói lưu loát tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Trung, tiếng Anh và một chút tiếng Ba Lan sứt mẻ nữa… Woah, nhân tài dạng lắp ghép à, lúc này mà xuyên trở về thì tuyệt biết bao!
Cân nhắc đến tiếng Pháp mình còn chưa có cơ hội thực hành gì mấy, Tần Điềm trù trừ một chút rồi vẫn quyết định lấy lòng người này, cô dùng tiếng Đức nói, “Hoặc là anh có thể dùng tiếng mẹ đẻ của mình.”
“Ồ? Biết nói tiếng Đức?” Hắn ta trở nên thích thú, “Nghe hình như là khẩu âm Berlin, cô đã từng đến Đức?”
“Đúng thế, tôi học đại học ở Đức.”
“Vậy sao lại đến chỗ này?”
“Tôi đi tìm anh trai, anh ấy đến đây học đại học.” Nhắc đến Tần Cửu chưa từng gặp mặt, Tần Điềm có chút suy sụp.
Nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Tần Điềm, hắn ta hỏi, “Anh trai cô đâu? Là cái người chạy qua đó hả?”
“Không, anh ấy không ở Ba Lan.”
“Cô đến tìm anh ta, anh ta lại bỏ rơi cô?”
“Không phải!” Tần Điềm cảm thấy người này như đang tra sổ hộ khẩu, có chút bất mãn, “Anh ấy về tổ quốc tham chiến rồi!”
Vừa nói xong cô liền hối hận.
Trước tiên, cô không nên bật lại như vậy, người này còn đang nắm giữ cái mạng nhỏ của cô, tiếp theo, cô không nên dùng giọng điệu công kích như thế để nói về một sự thật có thể mất mạng!
Nhật Bản và Đức là đồng minh, Nhật đang dốc toàn lực ở Trung Quốc, còn anh trai của cô thì lại hăng hái từ Ba Lan chạy về Trung Quốc đối đầu với quân Nhật, còn mình giờ đây lại bị tình nghi giúp đỡ quân phản kháng Ba Lan.
Tần Điềm! Mày còn có thể ngốc hơn thế không! Miệng của mày còn có thể nhanh nhảu hơn không!
“Ồ, không tệ.” Tiếng nói nhàn nhạt truyền đến.
Tần Điềm đang đợi ăn súng có chút bất ngờ, nếu như người đó không tỏ thái độ gì thì tất nhiên mình cũng không ngu ngốc đến nổi đi hỏi hắn ta tại sao không gϊếŧ cô, mắt thấy đã sắp đến Eisenhower, trái tim cô nhảy nhót.
“Eisenhower, chính là nơi này?” Người đó sờ sờ cằm, ngắm nhìn bên ngoài khách sạn dù đã trải qua ngọn lửa chiến tranh nhưng vẫn nguy nga tráng lệ , “Ừm, là một nơi không tệ.”
“Ha ha, công viêc của anh bộn bề, thế tôi không mời anh vào dùng trà nữa, cám ơn anh.” Về lần hoảng hồn này, Tần Điềm vẫn có phần nghĩ mà thấy sợ, trước tiên vẫn phải cảm ơn sự đãi ngộ đặc biệt không hiểu tại sao của anh bạn nhân đức này.
“Cô tên là gì?” Người đó đột nhiên lấy một quyển sổ và một cây bút máy ra, hỏi vô cùng nghiêm túc.
Thế này là ghi chép lại à… Tần Điềm không dám chậm trễ, chậm rãi nói, “Tần Điềm… à không, Điềm Tần.”
“Tần Điềm, ừm thứ tự tên họ của người Trung Quốc, có biết viết không?” Hắn ta đưa quyển sổ sang.
Tần Điềm chỉ có thể nắn nót viết tên của mình lên đó, chữ của cô không tính là đẹp, nhưng đối với tên của mình thì cũng đã luyện viết được rất thuần thục.
“Rất đẹp.” Hắn ta nhận lấy quyển sổ nhìn nhìn, mỉm cười gật gật đầu, lại ngẩng đầu lên nói, “Có qua có lại, tôi tên là Augustin von Karman, thượng úy lục quân, rất vinh hạnh vì cô phục vụ,”
Tần Điềm nhìn bóng lưng đi xa dần của Augustin, bị cơn gió lạnh quét qua, cảm thấy quanh người rét run lên.
Bên cạnh có một người gọi cô, “Điềm! Điềm!”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Catherine đang núp sau cây đại thụ bên cạnh cửa gọi cô.
Cô gần như chẳng suy nghĩ gì đã nhào qua, ôm chầm lấy cô nàng, rồi bắt đầu rơi nước mắt, “Catherine, ông trời của tôi ơi!”
"Điềm, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao là một người Đức đưa cậu về?”
“Chúng tớ còn chưa đến thì đã bị phát hiện rồi, Kraft bảo tớ trốn đi, anh ấy dẫn bọn Đức đi chỗ khác, thế nhưng tớ vẫn bị phát hiện, nhưng mà người này, hắn ta không gϊếŧ tớ, ngược lại còn đưa tớ về.” Tần Điềm nói chuyện đứt quãng, kiềm chế không khóc, thút tha thút thít.
“Đừng khóc, đừng khóc, cám ơn trời đất vẫn còn cậu quay về.”
“San, Santo đâu?”
“Ba người họ về hết rồi, lúc Santo đến thì đã trễ, người Đức đã bắt hết các giáo sư và người tổ chức, cậu ta không có cách gì, chỉ có thể trở về, trên đường đi nguy hiểm, cậu ta về trễ một chút.”
Nghe nói Santo không sao, Tần Điềm hơi yên tâm, hai người trở vào tầng hầm, nghe được chuyện mà Tần Điềm trải qua thì lại một hồi thút thít, may mà Tần Điềm là cô gái có gương mặt đậm nét phương Đông.
Mắt của Thím Shantae đỏ ửng, cầu khấn cho Kraft.
Buổi sáng ngày hôm sau, quân Đức chính thức tiến vào thành phố.
Thành phố bị tàn phá nghiêm trọng này đã không còn bất kỳ ý nghĩa thực tế nào nữa, đối với quân Đức mà nói thì cũng chỉ có tác dụng là một biểu tượng cầu nguyện, một loạt chính sách của họ sẽ nhanh chóng biến Warsaw thành địa ngục, chính phủ Đức thi hành lệnh cưỡng chế những cửa hàng còn khả năng phải mau chóng trở lại kinh quanh, thế nên ngày hôm đó, quản lý đã trở lại.
Ông ta gầy xọp đi, sắc mặt vô cùng vàng vọt, biểu hiện rõ là đã bị ngọn lửa chiến tranh dọa cho mất hết hồn vía.
Nhân công rất ít, gã người Đức đàm phán với quản lý hứa hẹn rằng không lâu sau sẽ đưa rất nhiều người lao động đến, thế là quản lý bày tỏ, ông chỉ thu nhận người Ba Lan.
“Đàn bà trẻ con, mặc cho là ai thì chỉ cần là thường dân Ba Lan tôi đều có thể thuê.”
“Ông tưởng chỗ của ông là sở thu nhận hả? Dân thường tự biết lo liệu cuộc sống của họ, đến lúc đó người được mang đến chỗ ông thì ông cứ tiếp nhận đi!” Giọng điệu của tên sĩ quan Đức ngang tàng, “Nhanh chóng quét dọn, thu xếp căn phòng tốt nhất, cấp trên của chúng tôi sẽ ở lại đây, buổi tối còn phải chuẩn bị tiệc rượu, nếu như không chuẩn bị tốt, hậu quả thế nào khỏi cần tôi nói chứ.”
“Vâng vâng vâng!” Quản lý trả lời với mớ tiếng Đức trúc trắc, ông nhìn trái ngó phải rồi nhét một tệp tiền vào tay gã sĩ quan Đức, hình như là đồng Mark, “Vẫn mong ngài chiếu cố cho, những đứa trẻ mất đi cha mẹ, mười mấy tuổi đầu, vẫn có thể thuê mướn được, bọn chúng khéo léo, chịu làm, ăn lại ít, chúng tôi cần.” Khi nói chuyện vẻ mặt ông ta rất nịnh nọt, giống như là một ông chủ lòng dạ độc địa kiếm lời từ chiến tranh, thế nhưng người bên cạnh đều có thể nhìn ra được, ông ta muốn dành cho mấy đứa trẻ đó một cảng tránh gió.
“Trẻ con là hy vọng của Ba Lan!” Thím Shantae đã nói như vậy.
Gã sĩ quan Đức rất trang nghiêm thu lấy tiền, đang tính lên tiếng thì loa phóng thanh bên ngoài đột nhiên vang lên, có hơi ồn ào, nói bằng tiếng Đức, nói gì đó rất nhanh, những người biết tiếng Đức sơ sơ đều nghe không rõ.
Tên sĩ quan vừa nghe liền chuẩn bị đi.
“A, quan lớn, ngài có chuyện gấp à?” Quản lý giả vờ giữ lại.
Tên sĩ quan khựng lại, để lộ nụ cười xấu xa, quay đầu lại nói, “Nếu như ông có hứng thú thì có thể đi cùng tôi, một nhóm quân phản kháng sắp bị xử bắn ở quảng trường Piłsudski, sắp sửa rồi.”
“Cái gì?” Sắc mặt quản lý biến đổi, ông cười không nổi nữa, chỉ có gương mặt trắng bệch, nói, “Vậy thì, vậy thì, không quấy quả công vụ của ngài nữa, xin hãy đi thong thả.”
Sau khi hai gã sĩ quan đi khỏi, quản lý có phần thất hồn lạc phách quay người lại, nhìn đám người kinh hồn bạt vía ở phía sau.
Lần này, năm mươi mấy nhân công ở Warsaw chỉ có mười người trở về, hơn nữa còn có năm người là du học sinh và Thím Shantae, đại sảnh lặng ngắt như tờ một hồi, quản lý nghiêm nghị nói, “Cho mọi người nghỉ nửa ngày, chúng ta, đến đó, xem xem.”
Thím Shantae rơi nước mắt, được Catherine dìu, một hàng tám người cả cổng khách sạn cũng không đóng, chậm rãi tiến về phía quảng trường.
Tiếng Đức trong loa phóng thanh nhanh chóng đổi thành tiến Ba Lan, sau đó thì chậm chạp và nghiêm túc lặp lại tin tức kia: quân phản kháng sắp bị hành quyết ở quảng trường Piłsudski.
Dọc đường, càng ngày càng nhiều người dân Ba Lan dắt díu nhau đi ra ngoài, từ trong đống gạch vụn, dưới tầng hầm, thậm chí là trong đường nước, đại đa phần đều quần áo xốc xếch, mặt mũi tiều tụy, trong gió rét bụi đất đầy trời, tất cả mọi người đều lạnh run cầm cập. Vẻ mặt của họ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến chết lặng, chết lặng đến khiến cho người ta có thể cảm nhận được nỗi bi thương sâu sắc trong đó.
Trong những người này, có bao nhiêu người đã mất đi con cái, bạn thân, vợ chồng, cha mẹ, người yêu, lại có bao nhiêu người sẽ mất đi con cái, bạn thân, vợ chồng, cha mẹ, người yêu?
Tốp năm tốp ba người Ba Lan xuất hiện dọc trên đường, dần dần xếp thành một dòng người, họ từ mỗi con phố, mỗi tòa kiến trúc ùa ra, im lặng trong tiếng loa phóng thanh, quây khắp tứ phía quảng trường.
Giữa quảng trường, quân Đức đã bày sẵn thế trận, xe tăng của bọn chúng còn đang bốc khói, nòng súng của bọn chúng còn chưa hạ nhiệt, vẻ mặt của mỗi tên lính đều lạnh lùng và sắc bén, có vài người nhìn biểu hiện của người Ba Lan, dường như có phần ham muốn được thử, hình như là hy vọng sẽ xuất hiện một hai người máu nóng không có mắt, có thể mang đến những âm thanh khác cho quảng trường này.
Một vòng những người lính Đức bồng súng cản những người dân Ba Lan đến đây quan sát việc xử bắn ở vòng ngoài, chính giữa, có gần bốn mươi người Ba Lan tay bị còng đứng thành một đội hình, sáu bảy người một hàng, có sáu hàng cả thảy.
Tần Điềm híp mắt lại, đột nhiên cô phát hiện, ở hàng cuối cùng, người trung niên tự xưng là giáo sư đại học từng gặp cũng ở trong đó, lúc đó ông lãnh đạo sinh viên của mình chờ đợi quân Đức tiến vào, để dành cho bọn chúng một đòn cuối cùng, thật không ngờ bây giờ lại nhìn thấy ông trong hoàn cảnh này.
Ông ngẩng cao đầu, mở to mắt nhìn xung quanh, dường như chẳng bị những chuyện sắp xảy ra ảnh hưởng chút nào, thong dong và điềm nhiên, khóe miệng thậm chí còn mang một nét cười mỉm, ông nhìn người dân chung quanh, nhìn đống đổ nát từng là nhà cửa quây xung quanh quảng trường.
Một tên sĩ quân Đức đi đến bên một chiếc xe tăng, lớn tiếng nói một tràng, đại ý chính là chống đối nước Đức thì chẳng có kết cục gì tốt đẹp, và đây chính là minh chứng!
Tiếp đó, sau một tiếng hiệu lệnh, hàng đầu tiên những người đấu tranh bị đưa đến quảng trường, họ đứng thành một hàng, đối diện là mấy tên lính Đức đang cầm súng.
“Pằng!”
Dường như chẳng cho người ta thời gian để hòa hoãn lại, sáu tiếng súng vang lên một loạt, âm vọng vẫn còn quanh quẩn, trên mặt đất đã có sáu cái xác.
“Hu!” Thím Shantae đột nhiên bịt miệng lại, mắt bà đỏ au, nghẹn ngào không dứt… Giống như nhiều phụ nữ bên cạnh khác.
Sau hàng thứ nhất, đợi binh lính dọn dẹp xác người xong thì hàng tiếp theo cũng sẽ bị đưa đi.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên, mở đầu bằng làn điệu vang dội, ở quảng trường yên ắng này đặc biệt cao vυ"t.
“Ba Lan chưa diệt vong
Chỉ cần chúng ta còn hơi thở sau cuối
Ba Lan sẽ không diệt vong
Giơ cao mã tấu, thu hồi đất đai bị mất
Tiến lên, tiến lên, Tướng Dąbrowski
Từ Ý đến Ba Lan
Dưới sự lãnh đạo của người
Chúng ta sẽ thống nhất đất nước.”
Âm thanh vang lên quá nhanh, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì chủ nhân của giọng nam mạnh mẽ đó đã bị một tên lính Đức lôi ra, chính là vị giáo sư đại học kia, ông bị kéo đến chính giữa, một súng bắn chết, lúc này những người chống đối ở xung quanh cũng bắt đầu hát theo:
Chúng ta vượt qua sông Vistula
Vượt qua sông Varta
Trở thành người Ba Lan chân chính
Napoleon đã nói với chúng ta
Làm cách nào để đạt được thắng lợi,
Tiến lên, tiến lên, Tướng Dąbrowski…
Giống như từ Czarniecki đến Poznań
Kết thúc sự chiếm cứ của người Thụy Điển
Vì để bảo vệ tổ quốc của chúng ta
Chúng ta sẽ vượt biển trở về
Sĩ quan Đức thẹn quá hóa giận hét lớn kêu bọn họ ngừng lại, thế nhưng những người này càng hát càng sôi nổi, sau đó thì người Ba Lan xung quanh cũng bắt đầu hợp xướng, họ nắm tay mỉm cười, sục sôi hát vang:
Người Đức, người Liên Xô cũng không thể ngăn cản
Trường kiếm trong tay chúng ta
Đoàn kết chính là châm ngôn của chúng ta
Tổ quốc sẽ thuộc về chúng ta
Tiến lên, tiến lên, Tướng Dąbrowski…
Để chúng ta nhất loạt tuyên bố:
Chế độ nô dịch đã đến hồi kết!
Chúng ta có lưỡi hái đã qua chiến dịch Racławice
Sự lãnh đạo của Costa, và sự phù hộ của Thượng Đế
Tiến lên, tiến lên, Tướng Dąbrowski…
“Câm miệng! Chúng mày câm miệng lại hết cho tao!” Sĩ quan Đức nổ một phát súng chỉ thiên, nhưng chẳng thể nào ngăn chận tiếng hát càng lúc càng vang, hàng ngàn hàng vạn người Ba Lan ở đường lớn hẻm nhỏ, ở khắp bốn phía của quảng trường đang hát bài quốc ca của họ, họ đều rưng rưng nước mắt, tiếng súng giống như là nhạc đệm.
Một hàng lại một hàng người chống đối bị xử bắn, ngay sau đó trình tự dọn dẹp xác chết cũng không còn, bọn chúng nhanh chóng hành quyết tất cả những người chống đối, núi xác nhỏ chất trên mặt đất dường như lại càng kích động người Ba Lan xung quanh, họ hát càng vang dội:
Người Đức, người Liên Xô cũng không thể ngăn cản
Trường kiếm trong tay chúng ta
Đoàn kết chính là châm ngôn của chúng ta
Tổ quốc sẽ thuộc về chúng ta
Tiến lên, tiến lên, Tướng Dąbrowski…
Để chúng ta nhất loạt tuyên bố:
Chế độ nô dịch đã đến hồi kết!
Chúng ta có lưỡi hái đã qua chiến dịch Racławice
Sự lãnh đạo của Costa, và sự phù hộ của Thượng Đế
Tiến lên, tiến lên, Tướng Dąbrowski…
Người cha xúc động nói với con gái Basia:
Hãy lắng nghe, các chiến sĩ của chúng ta
Gõ vang trống trận
Tiến lên, tiến lên, Tướng Dąbrowski…
Khi quốc ca Ba Lan đã biến thành một dòng thác lũ, tất thảy phế tích trong Warsaw đều trở nên nhợt nhạt, hơn vạn người dân Ba Lan đứng đó đang nói với người Đức, họ chưa từng gục ngã.
Warsaw chưa từng gục ngã.
Mà lúc này, đối với những người Ba Lan đã chăm sóc mình, đã thăng hoa mình, ngoại trừ nước mắt, Tần Điềm không còn gì để báo đáp lại.
[1] Tỷ lệ đầu : người là 1:9: Tức là tỷ lệ phần đầu bằng 1/9 chiều dài cả thân người.
[2] “Đi chết đi” tiếng Trung [去死] và “tạm biệt” tiếng Đức [Tschüss]. Bạn có thể tự mình kiểm nghiệm sự giống nhau khi phát âm hai từ này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Không Về Năm 1938
- Chương 9