Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Về Năm 1938

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »


Mấy ngày sau, quân Đức gần đó nhanh chóng bắt đầu không kích.

Khoảnh khắc khi tiếng rít kia truyền đến, Catherine không kềm được kêu thét lên, Thím Shantae mấy ngày nay trở nên uể oải tuyệt vọng, thân thể mập mạp nhanh chóng lách tới, ôm lấy hai cô gái vào lòng mình, miệng an ủi, “Đừng sợ, đừng sợ, không sao cả, chúng ta rất an toàn.”

Máy bay ném bom của Đức, mang theo tiếng rít gào chói tai khiến người ta khϊếp hãi bay qua trên đỉnh đầu, rất nhanh, bốn phía đều vang lên tiếng nổ vang rền, cực to truyền vào trong tầng hầm, cơn chấn động khiến cho giá gỗ xung quanh và con người đều run lên cầm cập, bụi đất ào ào rơi xuống, bắn tung tóe lên đầy đầu đầy mặt.

Tiếng nổ lớn qua đi, tiếng thét gào bị che lấp mới dồn dập truyền đến.

Cho dù ẩn náu dưới tầng hầm thì vẫn có thể láng máng nghe thấy tiếng gào hét và trốn chạy của người ở bên ngoài, đám người đã điên loạn, họ như đang điên lên tìm kiếm nơi có thể ẩn núp, dân cư trong thành phố Warsaw vẫn có rất nhiều người ở trong các khu nhà trọ, căn bản là chẳng có hầm trú ẩn gì cả.

Tần Điềm không thể nghĩ ra được họ có thể núp ở nơi nào, nhưng cô căn bản chẳng có gan chạy ra ngoài cứu người, những tiếng gào thét đó xa xôi quá, cô sợ chết, thật sự rất sợ!

Vòng ôm của Thím Shantae vừa lạnh lẽo vừa run rẩy, Santo và hai cậu trai chạy từ ngoài vào, đem mấy cái đệm lót mềm nhét xung quanh bọn họ, tăng thêm một chút cảm giác an toàn, sau đó ba người cùng nhìn nhau rồi đi ra ngoài.

Dừng lại! Mấy đứa muốn làm gì?!” Thím Shantae lớn tiếng hỏi.

Santo đáp, “Chúng cháu muốn, xem xem bên ngoài liệu có người nào cần giúp đỡ hay không.”

“Mấy đứa…” Thím Shantae mở miệng muốn ngăn cản, cuối cùng vẫn cảm thấy bất lực, bà căn dặn, “Phòng y tế của khách sạn có mấy món thuốc men băng vải, mấy đứa có thể lấy chìa khóa phòng khách tạm thời cho nhân viên ở lầu một trong ngăn kéo bàn tiếp tân, nhưng mà… đừng có đưa họ vào trong này.”

Ba chàng trai cũng không ngốc, gật gật đầu đi ra ngoài.

“Đợi dã!” Tần Điềm không biết mình đã làm thế nào để kêu lên thành tiếng, cô đứng dậy, nhìn Santo chằm chặp, “Tớ cũng đi.”

Điềm, bên ngoài nguy hiểm lắm.” Santo cau mày.

“Không phải có các cậu sao.” Tần Điềm cố gắng mỉm cười, “Hơn nữa, con gái tỉ mỉ hơn con trai một chút không phải sao.”

“Nhưng mà…”

“Tớ, tớ từng học qua cấp cứu!” Cấp cứu con khỉ! Nhiều lắm chỉ là lúc phổ thông đọc qua huấn luyện làm qua các đề bài tương tự, Tần Điềm cố gắng gia tăng lợi thế của mình, đồng thời cũng đang khinh bỉ bản thân.

“Cũng được, nhưng cậu phải cận thận.”

Tần Điềm vội vàng theo ba người kia, đột nhiên tay bị kéo lại, Catherine đang kéo cô cũng đi theo, nhìn chằm chằm cô, nhỏ tiếng nói, “Tớ tớ cũng đi…”

Thím Shantae thở dài một hơi, cũng đứng dậy, “Ôi, mấy đứa trẻ các cháu thật là, ta cũng đi thôi.”

“Không được, không được, thím, thím vẫn là nên nghỉ ngơi đi.”

"Sao lại không được?! Ta có tư cách hơn tất thảy mấy đứa!” Thím Shantae ưỡng ngực ra, “Ta là…”

Bà nghẹn ngào trong chốc lát, hốc mắt lại đỏ lên, “Ta là, mẹ của chiến sĩ đấy!”

Tần Điềm thật sự cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh là vào hai ngày sau đó, quân phòng thủ Warsaw tuyên bố đầu hàng, tất cả pháo kích ngừng lại, tư lệnh của quân thủ thành Warsaw chính thức ký thư đầu hàng với tư lệnh của Tập đoàn quân số 8, Johannes Blaskowitz. [1]

Khi tất cả người dân Ba Lan im ắng tụ tập tại những nơi ẩn náu, im lặng lắng nghe những điều này, rốt cuộc thì từ đầu tháng tới giờ đây là ngày đầu tiên, Tần Điềm chậm rãi bước chân ra khỏi khách sạn Eisenhower.

Cuộc ném bom bất ngờ không kịp phòng bị, rất nhiều người vẫn còn nằm trong đại sảnh của khách sạn, ánh nắng cuối thu bên ngoài, những chiếc lá rơi ngoài sân, chất chồng, không người quét tước, tích thành một lớp dầy dưới nền đất.

Trước nay Tần Điềm rất thích thứ tiếng động khi giẫm chân lên lá cây hoặc mặt đất đầy tuyết, mỗi lần nghe thấy đều khiến cô động lòng, lúc này bên ngoài chỉ có tiếng loa phóng thanh vang vọng, giọng điệu của phát thanh viên bình thản tuyên báo tin tức này. Tần Điềm không cách nào hình dung được trong lúc thông báo tin này, người phát thanh viên mấy hôm trước vẫn luôn khàn giọng giận dữ gào thét đang nghĩ ngợi điều chi, nhưng sự bình thản của anh dường như đang bao trùm khắp cả Warsaw, tất thảy đều yên tĩnh như thế.

Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà chạy ra phía ngoài, giẫm lên khoảng đất xanh bên ngoài sân, đi thẳng đến ngoài cổng, ló đầu ra nhìn ngó bên ngoài.

… Cô nhìn thấy cảnh hoang tàn.

Eisenhower ngoan cường đứng sừng sững trông cao vυ"t như thế, khi xung quanh đều rặt một cảnh đổ nát, tường gạch sụp đổ, gạch đá đầy đất, đen thùi, cháy sém, thành phố cổ kính dường như đã thành một đoạn lịch sử, cô không khỏi nhớ đến cảnh tượng trong phim “Thảm sát Nam Kinh”, tất thảy đều vỡ vụn, có mấy bức tường mấy cây cột trụ trơ trọi đứng thẳng, xuyên qua lỗ thủng trên bức tường không ván cửa có thể nhìn thấy khói đen đang bốc lên nền trời.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc kia, những cuộc oanh tạc liên tiếp ấy, chúng thật sự đã phá hủy Warsaw, một thành phố cổ đích thật.

Tuy rằng Tần Điềm gần như chẳng ra khỏi Eisenhower là mấy nhưng vẫn bị cảnh hoang vắng thê lương chấn động đến đứng nghệch ra cả một hồi, vào một đêm khuya khoắt cô đã vội vàng chạy vào Warsaw, tiếp đó vào lúc ban ngày thế này cô lại nhìn thấy Warsaw với một diện mạo hoàn toàn khác.

Đây chính là chiến tranh.

Lúc này cô vẫn còn chưa nhìn thấy những thi thể vụn nát bên dưới tường đổ đá vụn, vẫn còn chưa tìm hiểu xem những bãi vết tích màu đỏ bầm trên mặt đất kia là những gì, vẫn chưa thật sự ngửi thấy mùi thuốc súng gay mũi trong không khí, thế nhưng cô đã cảm thụ được uy lực của chiến tranh.

Vượt xa phim ảnh, vượt xa sách vở, vượt xa… lịch sử.

Cô lùi sau một bước, mãnh liệt muốn trốn vào trong sự bảo hộ của Eisenhower.

“Điềm!” Đôt nhiên phía sau vang lên một tiếng gọi, Tần Điềm bị dọa nhảy dựng lên, quay người lại, hóa ra đó là ba người Santo, mấy ngày trước đều là họ đi tìm những người đi đường bị thương xung quanh khách sạn, “Điềm, sao cậu lại ở đây… cậu, cậu xem bên ngoài…”

“Ừm…” Tần Điềm xoay người lại, cô cảm thấy rất nặng nề, “Tớ không ngờ được, lại đáng sợ đến thế.”

“Đúng thế, rất đáng sợ.” Santo cười cười, “Bên ngoài rất nguy hiểm, cậu vẫn nên nhanh chóng trở về đi, rất nhiều người cần giúp đỡ.”

“Các cậu vẫn phải ra ngoài ư?”

“Ừm, nhân lúc hiện tại vẫn còn kẻ hở, thử xem liệu còn có thể tìm thêm vài người không.” Santo và hai người bạn của mình mang găng tay cao su, vũ trang đầy đủ.

Tớ cũng đi.” Tần Điềm lại lần nữa dâng trào nhiệt huyết, xin đi gϊếŧ giặc.

“Không, nguy hiểm lắm, hơn nữa con gái sức yếu, cũng chẳng khiêng được thứ gì, cậu đợi ở khách sạn đi, chúng tớ đi.”

“Tớ mang theo mấy món đồ cấp cứu, ngộ nhỡ cần dùng đến… Hiện tại những người trong khách sạn cũng có thể tự giúp đỡ lẫn nhau, cái đứa biết chút đỉnh như tớ cũng có thể trợ giúp đôi chút.”

“…” Santo và mấy người bạn nhìn nhau, ngập ngừng nói, “Nếu như vẫn còn không kích.”

“Không đâu!” Tần Điềm nói như đinh đóng cột. Sau khi Warsaw đầu hàng, nơi này đã trở thành một căn cứ của quân SS [2], bắt đầu từ hôm nay, nơi đây đã là một trong số những “vật trong túi” của người Đức, ở một phương diện nào đó, nơi đây có thể nói là tương đối an toàn.

“… Vậy, được thôi.” Santo cũng thật sự gặp phải tình huống có vài người cứu chữa không kịp chết ở giữa đường, cho dù Tần Điềm không giúp được gì thực tế thì đề phòng ngộ nhỡ cũng tốt, “Cậu vào bếp lấy găng tay cao su ở trong tủ đi, lấy thêm chút vật dụng cấp cứu nữa, bọn tớ chờ cậu.”

Tần Điềm chạy vụt đi.

Theo ba người Santo đi dọc phố mấy trăm mét, thi thể và tứ chi đứt lìa vô số, Tần Điềm đã có được chuẩn bị từ rất nhiều bộ phim chiến tranh, thích ứng được sau đoạn thời gian ngắn, rất nhanh đã nhập trạng thái, có lúc còn dò tìm theo mấy vệt máu do kéo lết mà thành, tuy rằng chỉ tìm thấy xác người nhưng cũng khiến cho ba người bọn Santo yên tâm, ít nhất thì cô cũng không phải là một gánh nặng.

Không biết tại sao, đi càng xa thì một người cũng chẳng nhìn thấy.

“Hầm ngầm, tầng hầm dưới đất, hầm trú ẩn, kiến trúc xây dựng trong thời kỳ chiến tranh lần trước rất kiên cố rất bí mật, cả cột mốc cũng bị chôn vùi rồi, chúng ta tìm bằng mắt thường không ra cũng là bình thường thôi.” Santo cảm thấy vẫn có thể lý giải được, “Đi tiếp xem, tìm không được nữa thì trở về.”

“Ừm.” Tần Điềm đang cảm thấy lạnh.

“Nghe kìa.” Một người đi cùng đột nhiên lên tiếng, “Có tiếng động.”

Lời cậu ta vừa dứt, một trận gió thu thổi đến, lại mang theo một loạt tiếng nói chuyện.

Bốn người cùng mừng rỡ, chạy nhanh qua đó, vượt qua đống gạch đổ nát, vượt qua tường đổ và đồ gia dụng cũ nát, chạy về phía ngôi nhà ba tầng bị nổ tung chỉ còn lại một nửa ở phía trước.

Vừa chạy vào, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng “lạch cạch”. Tần Điềm lập tức cứng đờ, không dám cử động, con ngươi của cô đảo một vòng. Trong đống đổ nát, trong bóng râm của bức tường, có mấy nam nữ thanh niên đang bưng súng lành lạnh nhìn chằm chặp vào mình.

Mấy người Santo cũng cứng người, họ đờ ra một hồi rồi chậm rãi giơ tay lên.

“Báo tên đi!”

“Santo, Casa, Saar.” Ba cậu trai báo tên của mình.

“Điềm – Tần.” Tần Điềm lớn tiếng đáp lại. Bị súng chỉa vào mình, máu huyết toàn thân cô dường như đông đặc cả lại, cơ thể không nghe sai bảo, khó khăn lắm mới giơ hai tay lên được, chân lại bắt đầu run rẩy.

“Không phải khẩu âm ở Warsaw, các người rõ ràng là gián điệp của Đức!” Nói xong, lại một tiếng lách cách.

Không biết tại sao, đi càng xa thì một người cũng chẳng nhìn thấy.

“Hầm ngầm, tầng hầm dưới đất, hầm trú ẩn, kiến trúc xây dựng trong thời kỳ chiến tranh lần trước rất kiên cố rất bí mật, cả cột mốc cũng bị chôn vùi rồi, chúng ta tìm bằng mắt thường không ra cũng là bình thường thôi.” Santo cảm thấy vẫn có thể lý giải được, “Đi tiếp xem, tìm không được nữa thì trở về.”

“Ừm.” Tần Điềm đang cảm thấy lạnh.

“Nghe kìa.” Một người đi cùng đột nhiên lên tiếng, “Có tiếng động.”

Lời cậu ta vừa dứt, một trận gió thu thổi đến, lại mang theo một loạt tiếng nói chuyện.

Bốn người cùng mừng rỡ, chạy nhanh qua đó, vượt qua đống gạch đổ nát, vượt qua tường đổ và đồ gia dụng cũ nát, chạy về phía ngôi nhà ba tầng bị nổ tung chỉ còn lại một nửa ở phía trước.

Vừa chạy vào, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng “lạch cạch”. Tần Điềm lập tức cứng đờ, không dám cử động, con ngươi của cô đảo một vòng. Trong đống đổ nát, trong bóng râm của bức tường, có mấy nam nữ thanh niên đang bưng súng lành lạnh nhìn chằm chặp vào mình.

Mấy người Santo cũng cứng người, họ đờ ra một hồi rồi chậm rãi giơ tay lên.

“Báo tên đi!”

“Santo, Casa, Saar.” Ba cậu trai báo tên của mình.

“Điềm – Tần.” Tần Điềm lớn tiếng đáp lại. Bị súng chỉa vào mình, máu huyết toàn thân cô dường như đông đặc cả lại, cơ thể không nghe sai bảo, khó khăn lắm mới giơ hai tay lên được, chân lại bắt đầu run rẩy.

“Không phải khẩu âm ở Warsaw, các người rõ ràng là gián điệp của Đức!” Nói xong, lại một tiếng lách cách.

Santo cảm thấy kính nể, “Em cũng là sinh viên đại học Warsaw.”

“Thế ư?” Đôi mắt người đàn ông sáng lên, đột nhiên lại tối sầm đi, “Các em về khách sạn nhanh đi, người Đức sắp vào thành phố rồi, nơi nào cũng có chiến sĩ của chúng tôi ẩn núp, chỗ này rất nhanh chóng sẽ còn nguy hiểm hơn cả khi không kích nữa, các em không phải người Ba Lan, không cần phải hy sinh vì chúng tôi.”

“Vậy…” Santo vốn chỉ tính tận tình nghĩa, cũng giống như suy nghĩ của bạn bè cậu ta và Tần Điềm, họ không có cái tình cảm to lớn gì mà “giúp bạn không tiếc cả mạng sống” của Trung Quốc, nghe dặn dò mấy câu xong thì cẩn thận trở về khách sạn.

“Đóng chặt cổng lớn!” Vừa tiến vào khách sạn thì Santo đã hét lớn, “Người Đức tiến vào rồi, Ba Lan sẽ có quân phản kháng, sắp sửa có các cuộc chiến ngoài phố rồi!”

Thím Shantae nghe thế bật đứng dậy, “Đây là thật sao?!”

“Đúng thế! Bọn cháu vừa gặp được một nhóm quân, là đội quân do thầy giáo và sinh viên tổ hợp thành, nhìn thấy nơi nào cũng có dân thường đang chuẩn bị phản kháng.” Trong lời Santo có sự kính phục và thương xót, “Đáng tiếc là đối thủ của họ lại là người Đức hung tàn.”

“Thượng Đế ơi.” Thím Shantae đứng dậy, gương mặt tràn vẻ vui mừng, “Các cháu, đừng nhụt chí, nhìn xem! Ba Lan sẽ không diệt vong, nơi nào cũng có chiến sĩ của chúng ta! Warsaw, Warsaw! Chúng ta sẽ anh dũng chiến đấu đến cùng, chuẩn bị sẵn thuốc trị thương, chuẩn bị sẵn lương thực, chúng ta phải nghênh đón anh hùng của chúng ta!”

Thím Shantae hát khúc ca sáng tác tức thì, lại có người bị thương nằm trên đất phối hợp phụ họa, xung quanh toàn là tiếng hát ca. Lòng dạ Tần Điềm nóng như lửa đốt, tất nhiên là cô không biết được độ nguy hiểm của chiến đấu trên đường phố, thế nhưng cô vẫn có tham khảo, chính là cuộc thảm sát Nam Kinh. Chiến lực của lục quân Nhật thua xa quân Đức, mà cuộc chiến trên đường phố ở trong khu vực Nam Kinh đều là quân lính Trung Quốc, dù thế nào cũng mạnh hơn dân thường Ba Lan.

Lúc này quân đội Ba Lan đã bị cưỡng chế ngừng bắn, chờ đợi quân đội của Đức ở trong thành phố Warsaw chỉ có những dân thường kia mà thôi.

Thảm sát Nam Kinh và sự thật của lịch sử nói cho Tần Điềm biết, lần chiến đấu này, chẳng hề có kết quả tốt.

Mà đám người Santo hiển nhiên cũng đã phán đoán hiện trạng dựa theo thực tế, biểu hiện cũng không được tốt gì.

Catherine ngập ngừng nói, “Thím Shantae, dù thế nào chăng nữa thì vì an toàn của chính mình, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút trước đi.”

Thím Shantae bình tĩnh lại, bà nhíu mày nói, “Nếu không thì, chuyển tất cả người đang nằm xuống dưới tầng hầm?”

Nghĩ đến nơi đó đồ đạc chất đầy phòng, mọi người có hơi do dự, nhưng rất nhanh liền quyết định, đợi khi người Đức vào thành phố, khó đảm bảo sẽ không có tên lính nào đó gϊếŧ người đỏ cả mắt chạy vào đây đánh bậy một trận, tầng hầm tốt xấu gì vẫn an toàn hơn.

Vừa khiêng mấy người bị thương xuống tầng hầm bố trí ổn thỏa, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn vang như tiếng sấm.

Tiếng động này rất xa lạ với những người khác, nhưng lại quá quen thuộc với Tần Điềm, nó đã xuất hiện trên tivi, là tiếng nổ của lựu đạn, nhẹ hơn tiếng bom của máy bay, chấn động hơn tiếng của súng nổ.

Tiếng nổ này giống như một phát súng lệnh, kế nó là những tiếng súng không ngừng nghỉ tuyên bố cho tất cả mọi người biết.

Cuộc chiến trên đường phố đã bắt đầu.

Đây là lần phản kháng cuối cùng của dân thường Warsaw.

Họ đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng máu tươi của mình để trải đường xâm lược của quân Đức, để cho người Đức nhìn thấy sự bất khuất và kiên cường của Ba Lan.

Bởi vì, họ đã đặt cược cả tính mạng, và quang vinh.

[1] Johannes Blaskowitz:

[2] SS – Schutzstaffel: có nghĩa là “đội cận vệ”, hoặc được gọi là “Quân áo đen” để phân biệt với lực lượng SA là “Quân áo nâu”.
« Chương TrướcChương Tiếp »