Chương 10

Ngày hôm sau, quân Đức tiến hành một lễ duyệt binh long trọng.

Trên con đường chính đã được quét dọn sạch sẽ, từng đội hình ma trận vuông đi qua trong tiếng nhạc oai hùng, bộ binh, xe tăng, thiết giáp, xe mô tô còn có kỵ binh, dưới tiếng tán thán kinh ngạc của người Ba Lan, cực kỳ uy phong đi qua đài kiểm duyệt.

Không thể không nói, đoàn xe tăng thiết giáp và mô tô đó khiến cho người Ba Lan chấn động cực lớn.

Cuối cùng thì họ cũng được nhìn rõ đội quân đánh bại mình có hình dáng gì, “dòng lũ sắt thép” đủ để hình dung tên đối thủ đó, so sánh với ma trận vuông của đội kỵ binh bị kẹp chính giữa thì càng giống như đội quân danh dự hơn, một thứ trang sức chẳng hề có sức chiến đấu.

Mà trên thực tế, quân chủ lực của người Ba Lan chính là đoàn kỵ binh trông rất giống món trang sức này.

Họ có thể không cam lòng, có thể oán hận, nhưng không thể không chịu phục, dòng thác lũ thế này, có sức chiến đấu và sự khϊếp hãi vô cùng lớn mạnh, kỵ binh không thể nào làm gì được.

Bởi vì buổi tiệc tối của đám sĩ quan Đức sẽ được cử hành ở Eisenhower, Tần Điềm chỉ có thể tranh thủ liếc nhìn hai lượt, nhưng cho dù là hai cái liếc mắt thế này cũng khiến cô chấn động vô cùng.

So với việc từng hai lần nhìn thấy lễ đại duyệt binh của nước nhà, trình độ và quy mộ này tất nhiên không đáng nhắc đến, thế nhưng cảm giác đích thân tới tận hiện trường thì tivi không thể nào mang đến được, huống hồ chi, đám binh lính đi trên đường kia mang theo sát khí chân thực, những chiếc xe tăng to lớn đó có mùi tanh nồng nặc, dấu vết khỏi hun lửa thiêu không cách nào tẩy rửa hoàn toàn, vết máu đã đen đặc dính lên trên đó, thế nên những món vũ khí đã kinh qua chiến hỏa, từ vẻ ngoài đến nội tại đều khiến người ta run rẩy.

Cho đến trước buổi tiệc, Tần Điềm vẫn tâm thần không yên.

Lần đầu tiên cô bị cử ra tuyến đầu của tiệc tối, cũng chính là sẽ phụ trách lên rượu và thức ăn trong buổi tiệc. Có trời mới biết một tháng trước công việc cuối cùng của cô cũng chỉ là quét dọn ở trước cửa phòng toilet, cầm lấy cây lau luống ca luống cuống tránh khỏi những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Warsaw, gặp phải ai hỏi chuyện đều căng thẳng một hồi, e rằng tiếng Ba Lan không lưu loát của mình sẽ trở thành trò cười.

Thế nhưng bây giờ, không chỉ do nhân viên không đủ, càng là bởi vì vốn tiếng Đức lưu loát, mà cô đã trở thành người đứng đầu của 15 người bồi bàn lâm thời.

Trong số 15 người lâm thời này, có năm người là cô và đám du học sinh Catherine, vốn dĩ bọn họ không thể nào phụ trách công việc trong bếp núc được, còn 10 người còn lại là lính hậu cần mà quân Đức thuyên chuyển đến, trước mắt xem ra họ vẫn rất hòa nhã dễ gần, đều là những thanh niên tuổi tác không hơn kém là bao, tay chân lanh lẹ, cũng thật sự là chịu làm, tuy rằng bộ quân phục trên người thì cũng thật bức bách.

Bọn họ rất hứng thú với Catherine, tuy rằng không có hành động không lễ phép gì nhưng những lời đùa bỡn thì cũng không tránh được. Cathenire là người Thụy Sĩ nước trung lập, dáng vẻ cũng là một cô gái xinh xẻo, đối với những thanh thiếu niên trong chiến tranh rất lâu rồi chưa đυ.ng chạm phụ nữ mà nói, tất nhiên là có sức hấp dẫn rất lớn.

Catherine rất sợ hãi, tuy rằng trước nay cô chưa từng thấy quân Đức có hành vi vô đạo đức gì với phụ nữ, nhưng vẫn là hoảng sợ theo bản năng.

Tần Điềm cũng không có cach gì, danh tiếng của quân đội chính quy của Đức quả thật là không xấu, nhưng trong chiến tranh chuyện gì cũng có thể phát sinh, cô không thể nào đi giải thích cho mấy cậu trai người Đức những chuyện không xác định được.

Mới bốn giờ rưỡi xế chiều thì đám sĩ quan đó đã lục lục tục tục kéo đến.

Tần Điềm và Catherine mặc trang phục bồi bàn kiểu nam đứng ở hai đầu bàn ăn dài, Tần Điềm đứng ở phía chủ tọa, bởi vì cô là người thông thạo tiếng Đức nhất, có thể nhanh chóng ứng đối với yêu cầu của tên sĩ quan lớn nhất.

Theo cùng từng sĩ quan một tiến vào, Tần Điềm không khỏi cảm thán, đoàn sĩ quan Đức quả nhiên danh bất hư truyền.

Quân đội của Đức có một truyền thống vô cùng nổi tiếng, đó chính là duy trì được một đoàn sĩ quan được tổ thành bởi những quý tộc Junker, họ được rèn luyện bởi văn hóa hạng ưu và tu dưỡng nghệ thuật, có thể coi là văn võ toàn tài, dưới sự dẫn dắt của họ, kỷ luật của lục quân Đức rất rõ ràng và tác phong quân đội thì tốt đẹp. Chính là bởi vì truyền thống thế này mới khiến cho quân đội Đức luôn có sức chiến đấu dũng mãnh và danh tiếng tốt.

(Quý tộc Junker – quý tộc Phổ/ Đức)

Mà bây giờ, quan sát những sĩ quan này ở cự ly gần, không thể không nói, cho dù là trong xã hội nào, những người ở tầng lớp cao đều có bộ gen ưu việt.

Nhìn những người lính bước vào, cho dù là thanh niên hay trung niên cũng đều cùng một dạng mặt mũi và vóc dáng mê người, Tần Điềm không khỏi oán thầm, nếu như đám sĩ quan Nhật lùn có tướng mạo như thế này, nói không chừng sau này lại chẳng thành chủ lực bị lên án như thế.

Bước vào phòng tiệc, đám sĩ quan đó hoàn toàn gỡ xuống vẻ ngoài lạnh lùng và nét mặt nghiêm nghị, họ nói cười thoải mái, cùng nhau khiêm nhường ngồi xuống, ba mươi mấy sĩ quan ngồi đầy hết chiếc bàn dài.

Tần Điềm không dám nhìn chằm chằm đám ác qủy đó, biểu hiện của họ thì nói nói cười cười, nội tâm đã được tôi luyện qua máu tươi không biết u ám mức nào, nói không chừng nhìn thêm vài lần sẽ bị gϊếŧ mất.

Đại khái lúc gần năm giờ, đầu lĩnh lớn nhất đã tới.

Một Thượng tướng trông chừng hơn năm mươi tuổi bước vào, đi theo sau ông ta là rất nhiều sĩ quan, tướng mạo ông ta rất bình thường, gương mặt nhẵn nhụi, vóc người tầm trung, đôi mắt cũng khá là hòa dịu, hoặc là hơi lộ ra chút sắc bén, chỉ là trong bầu không khí thoải mái này không mấy rõ ràng. Ông ta cười nói gì đó với một sĩ quan trẻ tuổi đi sau mình, vừa bước vào phòng tiệc, tất cả sĩ quan có mặt ở đó đều đứng dậy, chăm chú nhìn về phía ông ta.

Sau khi ông ta cúi chào, toàn bộ sĩ quan trả lễ.

Đây là một thói quen của lục quân Đức, thượng cấp sẽ hành lễ sau đó thì hạ cấp mới trả lễ.

Đó là Thượng tướng Blaskowitz [1], quân trưởng của Tập đoàn quân số 8 của Đức, vị Tổng tư lệnh Đức đã tiếp nhận sự đầu hàng của Warsaw, trước đó thì Tần Điềm chưa từng nghe nói đến vị tướng Đức này.

Sự hiểu biết về tướng quân Đức của Tần Điềm chỉ dừng ở Rommel [2] và Guderian [3] mà thôi, cô còn tưởng lần này sẽ được gặp người sáng lập ra học thuyết Chiến tranh chớp nhoáng Gurerian, nhưng không ngờ lại là vị Thượng tướng này.

Thế nhưng đối với cô mà nói, ai đến cũng vậy, phục vụ tốt là được.

Cô nhớ lại lời răn dạy của quản lý, khi Blaskowitz đi về phía cô thì phải lập tức kéo ghế chủ vị ra, thế nhưng người sĩ quan ở sau lưng ông ta đã giành trước một bước, sau khi kéo ghế ra, tên sĩ quan trẻ tuổi đó nghiêm túc nói với cô, “Làm một sĩ quan phụ tá, tôi phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của Tướng quân, cho nên cô không cần phải phục vụ ở đây, đi làm việc cô nên làm đi.”

Tần Điềm co rúm một hồi, gật gật đầu lùi sau một bước tỏ ý đã hiểu, sau đó cô lại bắt đầu phiền não, việc cô phải làm chính là ở đây chiếu cố vị đại BOSS này, bây giờ bị sĩ quan phụ tá của ông ta đuổi đi, về tình thì có thể thứ nhưng cũng thật bất thình lình. Bây giờ mình phải làm gì đây, chẳng lẽ chạy đi tìm quản lý sao?

Vậy cũng khờ quá, giống như bị ăn hϊếp chạy đi méc cô giáo vậy.

Lúc này, thức ăn đã được mang lên, từng chiếc mâm tinh xảo có vung bạc đậy lại được xe đẩy đẩy ra ngoài. Tần Điềm cũng coi như tìm được việc để làm, cô và Catherine tiến lên đặt từng cái mâm xuống trước mặt các sĩ quan, sau đó thì mở từng cái nắp vung ra.

Sườn cừu nóng hôi hổi tỏa ra mùi thơm mê người, thế nhưng trong phòng chẳng ai động tay, họ đang chờ đợi tướng quân của mình, chờ lời phát biểu trước khi nhập tiệc.

Blaskowitz vừa uống một ngụm rượu khai vị, mỉm cười nói, “Rõ ràng là vào lúc quan trọng thế này diễn giảng cái gì đều là hành vi vô nhân đạo.”

Các sĩ quan cười tán đồng.

“Bây giờ chẳng có chuyện gì quan trọng hơn sườn cừu nữa, hãy xem bàn tiệc này như chiến trường, tôi lệnh cho mọi người, chiến đấu nào!” Blaskowitz đưa ly rượu trong tay lên, “Vì nước Đức!”

“Vì nước Đức!” Các sĩ quan cũng giơ ly rượu lên.

Tần Điềm nghi hoặc, những người này lại không hô câu “Heil Hitler!”, thật là thần kỳ, quả nhiên là “tướng tại ngoại không chịu lệnh vua” mà…

Lúc bắt đầu chẳng ai nói chuyện, toàn sảnh đều là tiếng động dao động nĩa, tiếp sau món sườn cừu là súp và đồ ngọt, lúc này dần dà có người bắt đầu trò chuyện, sau đó thì Thượng tướng cũng thấp giọng chuyện trò với người ở bên cạnh, tiếng nói chuyện càng lúc này nhiều, bầu không khí nghiêm túc khi dùng bữa dần dần bị đánh tan.

Tần Điềm không dám chú ý họ nói những gì, biết quá nhiều cũng là một cái tội, cô thà rằng mình mù mờ một chút, chỉ biết rằng bầu không khí lúc này vẫn khá là thoải mái.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng quát lớn cắt ngang tất cả mọi câu chuyện, “Thật là ăn no rửng mỡ!”

Hóa ra là Thượng tướng Blaskowitz, ông ta đầy vẻ bất mãn, nắm đấm đặt trên bàn, dường như muốn đập thêm vài cái.

Tướng quân, xin hãy bình tĩnh, khi nhận được mệnh lệnh này chúng tôi cũng rất kinh ngạc.” Người sĩ quan trung niên bên cạnh khuyên, xem ra là đang báo cáo mệnh lệnh mới nhận được.

“Hừ!” Thượng tướng hít sâu hai hơi, sắc mặt không đổi, ông ta uống một ngụm rượu vang, hỏi, “Xác thực là muốn chúng ta thực hiện?”

Chưa đợi thuộc hạ trả lời, ông ta lại bổ sung, “Thực hiện một nhiệm vụ không ý nghĩa, đáng ghê tởm, quá sức dư thừa?”

Thuộc hạ rất bất đắc dĩ, “Đảng SS sẽ trợ giúp chúng ta.”

“Trợ giúp? Hừ! Ta thấy nếu như không có chúng ta, bọn họ làm một mình càng kí©h thí©ɧ hơn đấy!” Blaskowitz dường như có chút kích động, “Đây là chuyện làm ô uế danh tiếng của lục quân, tàn sát thường dân Do Thái, danh dự của lục quan sẽ bị hủy hoại trong tay đám mối lái kia!”

Tàn sát người Do Thái?! Tần Điềm giật mình, ngẩng phắt đầu lên, cô đã quên mất chuyện này, Ba Lan chính là một khu tập trung người Do Thái, cô không thể nào quên được tình cảnh một đám người Do Thái chạy đến Ba Lan sau Đêm Thủy Tinh, sau đó thì cô luôn suy nghĩ đến chiều hướng của chiến tranh, nhưng lại quên mất những tình tiết quan trọng đó, thí dụ như, sự an nguy của người Do Thái ở Ba Lan.

Người Do Thái ở Ba Lan bị điên cuồng tàn sát trong thế chiến thứ hai, đây không phải là một bí mật, tại sao lúc này cô mới nhớ ra chứ?

Vậy thì, Lina phải làm sao, những người Do Thái đi cùng cô ấy phải làm sao?

Cô không khỏi cười khổ, lại một chuyện không năng lực giúp đỡ lại nảy ra, cô không phải Moses không phải Chúa cứu thế, cô phải làm sao đây?

“Tạm thời đừng hành động gì cả.” Blaskowitz nói, “Khi trở về ta sẽ liên hệ Nguyên thủ, xem có đường để cứu vãn không.”

Ông ta nhìn khắp toàn sảnh, “Trong này đều là thành phần tinh anh của quân đội chính quy chúng ta, tuy rằng việc trung thành với tổ quốc là việc tất yếu, nhưng tôi phải nhắc nhở các vị, tính chính nghĩa của cuộc chiến của chúng ta nên vì nước Đức giành lấy đất đai để sinh sống, chứ không phải là những chuyện ăn no rửng mỡ đó, hiểu chưa?”

Mọi người đều gật đầu.

Lúc này Tần Điềm mới hiểu tại sao trước bữa tiệc các sĩ quan ở đây lại không “Heil, Hitler!” Trước nay luôn có tư liệu nói trong thời kỳ thế chiến thứ hai, đảng quốc xã và quân đội chính quy đồng sàn dị mộng, xem ra đó là chuyện xác thực.

Nhưng mà vị Thượng tướng này cũng thật không biết giữ mồm giữ miệng, nanh vuốt của Hitler nhiều như thế, ông ta tưởng ở nơi này nói như thế sẽ không có chuyện gì ư, hay là nói ông ta cho rằng việc phản chính sách của mình sẽ không bị Hitler trả thù?

Trước mắt đây vẫn chỉ là một buổi tiệc rượu đơn thuần, các sĩ quan dùng xong bữa, không có bạn gái theo cũng cũng chẳng chuẩn bị biểu diễn gì, người lãnh đạo trực tiếp thì tâm tình cũng không tốt, sau bữa tiệc mọi người chỉ có thể kết bạn rồi cùng rời đi, đoạn sắp xếp quân đội ở Warsaw bố trí những công việc giải quyết hậu quả.

Tần Điềm đang dọn dẹp cùng mấy người bồi bàn, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô, “Tần Điềm.”

Phát âm khá là chuẩn, cô quay người lại, nhìn thấy một sĩ quan Đức khá quen mắt đứng sau lưng cô.

Đâu chỉ là quen mắt, quả thực là khắc cốt ghi tâm, “Ặc, Augustin von, ơ…”

“Augustin von Karman.” Hắn ta kết thúc dùm Tần Điềm, mỉm cười nhìn dáng vẻ ngượng ngùng và khẩn trương của cô, nói, “Mượn chút thời gian để nói chuyện được không?”

Tần Điềm nhìn trái ngó phải, mấy người bồi bàn đang lo lắng nhìn về phía mình, cô cười trấn an, đặt giẻ lau trên tay xuống, lau tay mình lên tạp dề, theo Augustin ra ngoài.

Bên ngoài hơi lạnh, Tần Điềm không khỏi có chút co rúm, “Xin hỏi, có chuyện gì không?”

“Cũng chẳng có gì, chỉ là muốn nói chuyện chút.”

“Hả?”

“Ban nãy dùng bữa tôi nhìn thấy cô đứng ở chỗ đó, hình như rất chú ý đến lời Tướng quân nói.”

Soạt một cái Tần Điềm đã bị dọa cho hết hồn vía, cô vội vàng lắc đầu, lắp ba lắp bắp, “Tôi, tôi không có rất chú ý, chỉ là, chỉ là ông ấy nói chuyện quá, quá vang.”

“Tôi hiểu, nhưng mà hình như cô rất để ý những tin tức đó.”

“Không, tôi, tôi không có, tôi lại không phải người Do Thái.” Tần Điềm vội vàng phủ nhận, thằng cha này khi không đi quan sát mình làm gì, rảnh rỗi đến đau trứng à? Tay nghề của chú Hank còn chưa hấp dẫn được hắn ta?

“Không để ý thì tốt.” Tuy rằng hắn ta vẫn đang cười, nhưng ánh đèn bên trong cửa hắt lên mặt hắn, lộ ra nụ cười giả tạo đến thế, “Tôi lo cô vì bạn bè gì đó, làm ra những chuyện không nên làm.”

“Là ý gì…”

Sau này nhắm vào người Do Thái và Ba Lan, chúng tôi sẽ có một loạt chính sách.” Hắn ta dừng lại, rồi nói, “Cô thân là du học sinh, chỉ cần thật ngoan ngoãn thì sẽ rất an toàn, nếu như cô làm những việc không nên làm, vậy thì bị những thương tổn gì, đều là vì tình thì có thể hiểu được… Hiểu ý của tôi chứ?”

Tần Điềm nghi ngờ đến sắp chết đến nơi, người này tại sao lại đặc biệt nhắc nhở cô. Đương nhiên là cô chẳng ngốc đến nỗi cho rằng một sĩ quan Đức, một quý tộc Junker, một sĩ quan đẹp trai nhất trong số những người đã gặp từ trước đến nay, lại đối với một người da vàng như mình vừa gặp đã yêu được, nhưng cũng không đến mức đối xử với mình tốt như vậy.

Nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, Tần Điềm dè dặt gật đầu nói, “Cám ơn lời nhắc nhở của ngài, tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn, nhưng mà, liệu tôi có thể biết, tại sao ngài…”

“Tại sao tôi lại nhắc nhở cô?”

“À, ừm…”

“Bởi vì,” Hắn híp mắt lại, giống như một con hồ ly Thổ, “Tôi thích Trung Quốc, thế thôi.”

Mãi cho đến khi nằm trên giường rồi Tần Điềm vẫn còn xoắn xuýt, thích Trung Quốc? Đây là lý do ư?

Nói thì đây cũng là cái lý do, thế nhưng không phải cô tự coi khinh mình, Trung Quốc trong thời đại này, 50 năm về trước và 50 năm sau này cũng chẳng đáng được thế giới bên ngoài yêu thích. Nếu nói văn hóa cổ xưa gì đó thì đó đều lại sau khi quốc gia hưng thịnh mới tuyên truyền và khiến cho thế giới ấn tượng, quốc gia nghèo nàn, dân tộc bần cùng, một đất nước khốn khó như thế, ai rảnh hơi mà đi khen ngợi chứ, chứ đừng nói đến người phương Tây luôn không xem phương Đông là xã hội văn minh.

Cho nên nghĩ như thế, cứ gượng ép thế nào đấy…

Thế là Tần Điềm trở qua lật lại, mãi vẫn chưa ngủ được.

[1] Blaskowitz, tức Johannes Blaskowitz, là một Đại tướng quân đội Đức Quốc xã trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Ông được xem là một nhà cầm quân mưu lược, đã lập nhiều công trạng cho Đệ tam Đế chế trên các mặt trận Ba Lan (1939), Pháp và Hà Lan (1944-45). Tuy vậy, ông bị lãnh đạo Đức Quốc xã ghét vì đã lên án những tội ác của lực lượng Schutzstaffel (hay SS) tại Ba Lan sau chiến dịch năm 1939.

[2] Rommel, tức Erwin Rommel, còn được biết đến với tên Cáo Sa mạc, là một trong những vị Thống chế lừng danh nhất của nước Đức trong cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ hai.

Có ai ở đây đọc hay xem Attack on Titan không? Nghe nói Erwin Smith được lấy tên từ ông này.

[3] Guderian, tức Heinz Wilhelm Guderian, là Đại tướng Lục quân Đức thời Đệ tam Đế chế. Ông là một trong những người góp phần xây dựng và phát triển binh chủng Tăng-Thiết giáp Đức cùng học thuyết Blitzkrieg, tức Chiến tranh Chớp nhoáng.