Ngày hôm sau do phải vào triều sau hai ngày vắng mặt nên Đường Chấn đành nhờ mẫu thân đến chăm sóc cho Lâm Y vì cô vẫn còn bất tỉnh. Dương phu nhân nghe Lâm Y bị bệnh thì vội vã chuẩn bị đồ bổ rồi chạy qua Tam Vương phủ từ sáng sớm.
Đến nơi bà quỳ xuống hành lễ: "bái kiến vương gia, vương phi.”
Thiên Kỳ phất tay cho Đường Chấn dìu bà lên ghế ngồi và nói: “Đường phu nhân không cần đa lễ, chúng ta giờ có việc ra ngoài nên nhờ người chăm sóc Y nhi giúp ta.”
Trần Diệu: “vương phi quá lời rồi, ta chỉ nghe Đường Chấn kể nhưng trong tâm lại rất yêu quý đứa trẻ này. Hôm nay ta mang rất nhiều đồ tẩm bổ đến để cho Y Y tẩm bổ.”
Đường Chấn nhìn qua chiếc giỏ to nằm trên bàn mà anh cười nói: “mẫu thân con mới là con ruột của người mà. Vậy mà lúc con bệnh người cũng chưa cho con ăn nhiều món như vậy luôn đó.”
Bà quay qua mắng anh: “con còn nói. Không biết chăm sóc thế nào mà lại để con dâu của ta nằm trên giường mấy ngày chưa tỉnh. Ta chưa hỏi tội con là may rồi đó.”
Đường Chấn nghe xong im bặt còn Chính Vũ và Thiên Kỳ thì an lòng vì có người thật lòng yêu thương Lâm Y như vậy. Thiên Kỳ nói: “nếu phu nhân đã nói vậy thì ta xin giao Y nhi lại cho Đường Chấn và người chăm sóc.”
Bà cười nói: “vương phi yên tâm, ta sẽ chăm sóc Y Y thật tốt. Nếu Đường Chấn dám ăn hϊếp ta sẽ đánh cho nó chừa.” Đường Chấn nhăn mặt cúi đầu rồi cùng mẫu thân đi vào trong với Lâm Y.
Chính Vũ quay qua nói: “Kỳ Kỳ, nàng chưa khỏe đã ra ngoài rồi sao?”
Thiên Kỳ: “ta không sao, ta chỉ về nhà ta thăm phụ mẫu và ca ca. Tối ta sẽ về mà.”
Chính Vũ gật đầu nói: “vậy nàng đi cẩn thận, tối ta đợi nàng về dùng cơm.” Thiên Kỳ gật đầu rồi chàng khẽ hôn lên tóc nàng và quay qua dặn dò nữ tì chăm sóc chu đáo cho nàng rồi cùng Đường Chấn vào cung. Thiên Kỳ cũng đi đến Tể Tướng phủ để gặp ca ca và phụ mẫu bàn việc.
- ------------*******-------------
Lâm Y khẽ mở mắt, tay xoa xoa thái dương từ từ ngồi dậy thì thấy một vị phu nhân với y phục sang trọng cùng trang sức quý giá trên mái tóc đen được búi cao, gương mặt xinh đẹp dịu dàng với nụ cười hiền hậu, hai tay đang bưng chén canh nóng hổi.
Bà nhìn thấy cô tỉnh thì vui mừng nói: “ Y Y con tỉnh rồi sao? Nào mau lại đây ăn canh gà nhân sâm do ta nấu đi.” Bà vừa nói vừa đi lại dìu cô xuống giường.
Lâm Y ngơ ngác hỏi: “dạ cho hỏi phu nhân đây là….”
Bà cười nói: “ta là Trần Diệu, là mẫu thân của Chấn nhi. “
Lâm Y hoảng hồn vội bay xuống giường quỳ xuống hành lễ: “ối mẹ ơi! Nô tỳ bái kiến Đường phu nhân.”1
Bà nhẹ nhàng dìu cô đứng dậy đi lại bàn, từ từ ngồi xuống rồi đẩy chén canh nóng lại phía cô và nói: “con ăn đi cho nóng. Cũng đừng gọi ta là phu nhân, cứ gọi bá mẫu được rồi và đừng xưng nô tỳ nữa.” nhưng trong thâm tâm bà nói: “gọi mẫu thân luôn như Chấn nhi thì tốt nhất đó.”
Lâm Y gật đầu rồi ngồi ăn chén canh bà đưa: “bá mẫu nấu ăn ngon quá.”
Bà cười nói: “vậy mỗi ngày ta dều nấu cho con ăn nha. Con nhìn xem, con ốm như vậy phải bồi bổ mới được.”
Lâm Y: “dạ không cần đâu ạ, con tự làm được rồi ạ”
Bà nói: “không sao. Ta cũng rảnh mà, để ta làm. con đừng từ chối mà làm ta buồn đó.” Lâm Y chỉ cười rồi gật đầu còn bà càng hài lòng về cô con dâu mà Đường Chấn đã chọn cho bà. Cả hai trò chuyện rất hợp nhau nên bà ở lại đến xế chiều mới trở về tướng phủ.