Chương 46

Ninh công công cũng chỉ có thể thở dài, tuy rằng cung nữ mệnh tiện nhưng chung quy vẫn có ngày trở mình, dù có vô dụng thì cũng được xuất cung năm hai mươi lăm tuổi, không cần bị dày vò trong cung cả đời. Nếu tốt số được vào mắt các chủ tử, sẽ được khai ân thả ra sớm hơn, còn có thể gả cho nhà tốt một chút, tuy là bao y nô tài nhưng cũng có thể làm quan làm lính, nếu lập công còn có thể nâng kỳ, địa vị cũng cao hơn người thuộc Hán quân kỳ. Không như thái giám bọn họ thân thể tàn khuyết, là người không có gốc rễ có thể phải chờ chết già trong cung, hoặc đợi đến khi cơ thể già yếu không làm nổi việc nữa thì tới con đường nhỏ tập trung nhiều thái giám già khác sống qua ngày, nếu như trong tay có chút tiền còn có thể mua đứa con trai về dưỡng lão đưa tang, nhưng chung quy cũng không đươc sống giống người bình thường.

Tô Lan Chỉ cầm dược mà Ninh công công đưa cho quay về phòng, chịu đựng cơn đau thấu thịt mà bôi lên chỗ bị thương rồi mới đi ngủ. Sáng hôm sau xem lại thì thấy hơn nửa mảng xanh tím đã biến mất, cũng không ảnh hưởng tới việc đi lại nên trước khi phân công cho mọi người, nàng không quên đánh phủ đầu.

“ Chuyện phát sinh ngày hôm qua ta nghĩ mọi người đều đã biết rồi, ta nhắc lại thêm một lần này nữa, trong cung quy củ nghiêm minh, thiết nghĩ mọi người trong lòng đều hiểu rõ việc gì nên làm việc gì không nên làm. Ta không có thời gian nói lại từng mục cung quy với mọi người, nhưng nếu có người phạm sai lầm đừng trách ta không nghĩ tới tình cảm mà nghiêm phạt theo cung quy. Còn một điều nữa hi vọng các người cũng nhớ kỹ giùm cho, quy củ mà các người phải tuân thủ là do các chủ tử bên trên quy định. Tuân thủ quy tắc trước là vì bản thân các người, cho nên phải sử dụng đầu óc suy nghĩ cho kỹ trước khi hành động, nếu không lỡ như phạm sai lầm, bị đánh phạt chỉ là chuyện nhỏ, nặng thì oan mạng thậm chí còn liên luỵ người nhà, tới lúc đó cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình không cẩn thận, không liên quan tới ai.”

Nàng không mềm không cứng nói ra vài lời, khiến mười mấy người đang đứng phía dưới cảm thấy lạnh cả người, Lý Mai Anh mới bị đánh hôm qua vốn đang nhìn Tô Lan Chỉ bằng ánh mắt phẫn hận cũng cúi đầu không dám nhìn lên. Những người khác càng không dám đối diện với nàng.

Tô Lan Chỉ cũng không nghĩ dùng vài lời nói để áp đảo mọi người, cùng lắm chỉ để bọn họ biết sợ hãi mà sau này làm việc sẽ cẩn thận hơn. Nàng không sợ cực không sợ khổ, nhưng có thể thoải mái chút vẫn tốt hơn, rốt cuộc mọi người cũng không phải kẻ hạ tiện không sống nổi ngày lành, cần gì phải một hai tự làm khổ nhau. Đồng thời đây cũng là để nói cho mọi người biết rõ một điều, nàng không muốn gây chuyện nhưng cũng không hề ngại va chạm.

Qua một đoạn thời gian kế tiếp, mọi người trong Cảnh Nhân cung đều nhất nhất làm việc theo quy tắc, Lý Mai Anh cũng thu liễm không ít, tuy lúc làm việc có chút hiếu thắng nhưng lại không dám đối đầu trực diện với Tô Lan Chỉ, làm việc cũng cẩn thận hơn.