Vừa hay Lý thị vào cửa nghe được đoạn sau mới tiếp lời: “Lan Hành không có nói lung tung đâu, nương đã nói qua với nhị muội con. Nàng còn nói nương phải chuẩn bị cho con một phần của hồi môn thật thể diện, không thể để con bị người Tề gia xem thường. Con cũng đừng chỉ lo thẹn thùng, nghĩ thử muốn cái gì thì nói với nương một tiếng, dù sao cũng là đại sự của con, cũng phải nghe theo ý kiến của con mới đúng.”
Tuy Lý thị tính tình mềm yếu không có chủ kiến, nhưng năng lực làm việc của nàng không tồi, dù sao cũng xuất thân là tiểu thư nhà quan, khi còn trẻ nên học gì nàng đều học qua. Tuy rằng trong nhà không có người lớn tuổi làm chủ, cũng là lần đầu gả khuê nữ nhưng nàng cũng không hề hoảng loạn, chỉ thấy nếu có gì không hiểu thì hỏi hàng xóm là xong. Đặc biệt là hồi năm ngoái, khi Xuân Ni nhà họ Đổng ở phố sau mới xuất giá, nàng cũng giúp đỡ từ đầu tới đuôi, cũng học được không ít.
Lan Huệ có thể có ý kiến gì, vừa nghe Lý thị hỏi xong, ngay cả cổ nàng cũng đỏ hồng, một lúc sau mới lí nhí nói “Tất cả nhờ nương làm chủ”, vừa cúi đầu đã thấy Lan Hành trêu chọc, nàng bực bội trừng mắt nhìn Lan Hành, đáng tiếc không hề có chút uy lực nào. Trong mắt Lan Hành không khác gì đang liếc mắt đưa tình, Lan Hành cười hì hì, lôi kéo Lý thị muốn đi đào đất.
Lan Huệ khó hiểu nhìn nhìn, cũng muốn tới xem thử nhưng bị Lan Hành cản lại nói: “Tỷ tỷ đợi chút muội sẽ nói rõ ràng với tỷ, chỉ là tiểu muội còn nhỏ tuổi nói chuyện không biết giữ kẽ, không thể để cho muội ấy thấy được. Đại tỷ ở lại trông muội ấy, đừng để chạy ra đây.”
Lan Huệ cũng thôi không ra nữa, ở lại bế Lan Phân ngồi nói chuyện, đứa nhỏ này muốn chạy ra ngoài xem chuyện vui nhưng bị Lan Hành trừng mắt một cái, liền ngoan ngoãn đợi trong phòng. Đợi hết nửa ngày, Lý thị và Lan Hành mới quay vào phòng, Lý thị trước tiên cho Tô Kiệt uống sữa rồi mới đi nấu cơm cho cả nhà, Lan Phân bị kéo đi phụ giúp. Lúc này Lan Hành mới nhỏ giọng đem những lời Lan Chỉ nói kể lại cho Lan Huệ.
Lan Huệ thở dài một tiếng: “Nhị muội thực sự rất khổ, muội ấy mới có bao lớn, vậy mà trên dưới cả nhà đều trông cậy vào một mình muội ấy. Đều do tỷ không có bản lĩnh, không những không thể chăm sóc đệ muội, còn để muội muội nhọc lòng vì ta. Là tỷ có lỗi với nhị muội…”
Lan Hành thấy Lan Huệ bắt đầu thương cảm, cười nói: “Không nói tới mấy chuyện không vui đó, đại tỷ đoán xem nhị tỷ để lại cho chúng ta nhiều hay ít bạc?”
Lan Huệ cũng không muốn làm hỏng ý tốt của Lan Hành, đổi sắc mặt cười đáp: “Cửa hàng của tẩu tẩu Đổng gia cũng không lớn lắm, tuy nói là nhị muội nghĩ ra cách, chắc cũng không giúp được nhiều. Cùng lắm chỉ là hai năm tiền hoa hồng có thể tích được bao nhiêu? Chắc là khoảng một trăm lượng.”
Lan Hành xua xua tay: “Đại tỷ nhất định không thể tưởng tượng được đâu, ước chừng có đến sáu trăm ba mươi hai lượng! Nương nói bạc nhiều như vậy đủ để mua cho đại tỷ một phần của hồi môn thật dày, không cho người ta xem thường tỷ. Đại tỷ à, nương và muội đem bạc để trong phòng tỷ, dù sao tỷ cũng là đại cô nương, phụ thân tị hiềm cũng sẽ không vào phòng tỷ, để trong đó mới an toàn, nếu nương có gì muốn mua sẽ tới đó lấy.”
Nếu nói muốn đề phòng mất tiền, thì cả gia đình các nàng cũng chỉ đề phòng một mình Tô Văn, Lan Huệ cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Sau cả nhà bận rộn cũng không nhắc tới nữa.