Lại nói đến Lý thị và Tô Lan Hành về đến nhà, Lan Huệ đang ngồi vừa chăm sóc Tô Kiệt vừa may vá kiếm tiền. Lan Phân chơi ở trong sân, nhìn thấy mẫu thân và tứ tỷ trở về vội vàng chạy tới nhào vào ngực Lý thị. Hôm nay khó có được là Tô Văn không ra khỏi nhà, thư thả cầm bình uống rượu trong sân. Lan Hành nhìn thấy cha mình như vậy, trong lòng giận sôi máu, không thèm chào hỏi, xụ mặt lách qua bên người hắn đi vào trong nhà bế đệ đệ lên, dạy nói chuyện.
Tô Văn giận đen mặt, quát Lý thị: “Ngươi xem nữ nhi ngươi dạy dỗ kiểu gì kìa, ai cho nó lá gan thấy phụ thân cũng không thèm hừ một tiếng!”
Lý thị vừa nghe hắn lớn tiếng đã co rúm người lại, Lan Hành ở trong phòng nói vọng ra: “Hôm nay ta và nương đi thăm nhị tỷ, nhị tỷ muốn ta nói với ngươi, nếu còn dám đánh tỷ muội bọn ta, coi chừng nhị tỷ tức giận!” Lý thị cẩn thận nhìn ánh mắt Tô Văn, chỉ thấy sắc mặt hắn biến đổi không ngừng, nhỏ giọng giải thích: “Trên đầu Lan Hành bầm tím một mảnh lớn như vậy, Lan Chỉ thấy nên hỏi chuyện gì…Không phải chúng ta muốn kể tội ngươi…”
Sắc mặt Tô Văn lúc đen lúc đỏ, làm cha mà sợ con gái, chắc trên đời chỉ có mình hắn mà thôi. Nhưng thật sự hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất nhị nữ nhi nhà mình. Năm đó khi cha hắn còn sống, cầm gậy đánh hắn bán sống bán chết hắn vẫn không hề thu liễm tính tình, muốn làm gì thì làm đó. Nhưng chỉ cần nhìn đến ánh mắt lạnh băng của con gái, trong lòng hắn không khỏi khϊếp sợ, hắn cũng thật sự không hiểu tại sao lại như vậy.
“Khụ, các ngươi hôm nay đi thăm nhị nha đầu, nó có khoẻ không? Ở trong cung có chịu ấm ức gì không?” Tô Văn ho khan hai tiếng, nói.
Lý Thị đáp: “Nàng nói tất thảy đều tốt, nhưng mà trong cung làm sao thoải mái như ở nhà, ta thấy nàng cũng gầy đi nhiều.”
Tô Văn cũng không nói gì thêm, xách bình rượu đứng lên quăng lại một câu “Ta ra ngoài đi dạo”, mới vài bước đã không thấy bóng người.
Lan Hành nhịn không được hỏi: “Phụ thân lại đi ra ngoài tìm chỗ ngồi uống rượu phải không?”
Lan Huệ hiền lành cười nói: “Tứ muội, phụ thân muốn làm gì không phải là chuyện mà con gái như chúng ta phải để ý, muội bớt cãi nhau với phụ thân đi.”
Lan Hành nói: “Tính tình đại tỷ thật sự hiền lành, nếu không phải do phụ thân hay tức giận lung tung làm sao khiến tỷ ra nông nỗi như bây giờ? Phụ thân đối với tỷ như vậy, muội không tin trong lòng tỷ không có chút oán hận nào!”
Một câu này liền chọc trúng chỗ đau của Lan Huệ, hốc mắt nàng đỏ lên, vội nghiêng đầu lấy khăn chấm khoé mắt, gượng cười nói: “Phụ mẫu sinh thành nuôi dưỡng chúng ta, dù đôi khi có chỗ không tốt, tỷ cũng chỉ có cảm kích, lấy đâu ra oán giận. Lời này tứ muội mai mốt không được nói nữa.”
Lan Hành thấy tỷ tỷ khó chịu, tự biết bản thân ăn nói lỗ mãng, không dám nhắc lại nữa mà vội chuyển đề tài: “Ai cha, muội còn chưa chúc mừng tỷ, hôm nay nương đã hỏi ý nhị tỷ, nàng đã gật đầu đồng ý hôn sự của tỷ và Vĩnh Minh ca ca. Nương nói chờ tới tháng chín sẽ gả tỷ qua đó!”
Lan Huệ đỏ mặt nói: “Hôn sự với gả chồng cái gì, lời này sao có thể nói lung tung? Cẩn thận nương nghe được lại mắng muội.”