Chương 31

Vạn thị gật đầu. Mai Cẩm lấy giấy bút ra viết ra mấy dược liệu trong tay mình không có.

Ông nội cô viết chữ bằng thể sấu kim rất đẹp, từ nhỏ Mai Cẩm đã học viết chữ theo ông, chưa nói đến thành tựu được bao nhiêu nhưng ít nhất hồi học đại học từng là hội trưởng hội thư pháp của trường. Cô vừa viết xong phương thuốc đặt bút xuống, Vạn thị đã nói với con trai.

– Trường Thanh này, tổ tiên nhà ta đốt cao hương nên con mới cưới được người vợ tốt như Cẩm Nương. Nó xinh đẹp, có học thức hiểu biết, chữ viết lại đẹp thế kia, còn biết khám chữa bệnh nữa. Con dám đối xử với nó không tốt, mẹ là người đầu tiên không tha cho con đâu.

Bùi Trường Thanh nhìn Mai Cẩm, lặng thinh. Vạn thị lén đưa tay ra véo hắn, hắn đáp to:

– Con biết ạ.

Bấy giờ Vạn thị mới vừa lòng, nhìn sang Mai Cẩm.

Tự Mai Cẩm biết sở dĩ Vạn thị không tiếc lời khen ngợi mình, ngoài nói cho con trai nghe ra hơn nửa là nói cho mình nghe. Thông cảm cho việc bà muốn tác hợp cho mình với Trường Thanh, cô cười nhẹ nói:

– Mẹ, lát con sẽ đi mua thuốc theo đơn này, còn thiếu mấy vị. Con sẽ đi hiệu thuốc xem có không.

Bùi gia gia đạo suy tàn, Vạn thị tất nhiên cũng không ngăn cản, chỉ nói:

– Trường Thanh đi với con đi. Con còn lạ lẫm nhiều thứ.

– Mẹ nói đúng đó, để ta đi cùng nàng. – Bùi Trường Thanh cũng nói.

Mai Cẩm đồng ý, trở về phòng thay quần áo, hai người đi ra ngoài.

————

Huyện Mã Bình tuy không lớn nhưng bởi vì gần Long Thành, hơn nữa ra khỏi thành trăm dặm là có một xưởng quặng có lớn có bé, cho nên nhân khẩu rất đông, người Hán và người bản xứ sống hòa thuận, công thương trên đường phố cũng rất thịnh vượng, hầu hết hàng hóa từ Bắc Nam đều có thể nhìn thấy được.

Thoạt nhìn tâm trạng của Bùi Trường Thanh rất tốt, cả đường giới thiệu, cuối cùng đưa Mai Cẩm tới một cửa hàng thuốc, lấy được dược liệu rồi, phát hiện còn thiếu xuyên khung, chủ tiệm nói đã hết hàng mấy ngày rồi, phải qua mấy ngày nữa mới có hàng, bảo họ đến Hồi Xuân Đường xem có không.

Hai người quay lại, khi đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán bánh kẹo đậu phộng, Bùi Trường Thanh bỗng nhiên dừng lại, lấy tiền ra mua một túi, mở ra cứ bắt cô nếm thử, nói:

– Đây là một cửa hàng lâu đời, ta nhớ lúc còn nhỏ cha từng mang ta tới đây mua một lần, ta vẫn nhớ mãi vị của nó. Nàng ăn thử xem.

Mai Cẩm vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn thấy đôi mắt của hắn sáng ngời nhìn mình, vẻ mặt đầy mong chờ, thế là không đành lòng từ chối, há miệng cắn một miếng.

Cũng khá là ngon, ngoài đường hơi dính răng ra thì vị ngọt vừa phải, vị đậu phộng cũng rất thơm, liền khen một câu.

Bùi Trường Thanh rất vui:

– Ta không lừa nàng đúng không? Mẹ ta sợ nhất bị dính răng. Nếu nàng thích, về sau ta sẽ thường mua cho nàng.

Nói xong, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, quay lại mua thêm một túi nữa, trở lại bắt gặp cô nhướng mày nhìn mình thì cất vào túi, cười hì hì với cô.

– Mình đi thôi.

Mai Cẩm cười lắc đầu, đi theo hắn tiếp tục rẽ vào một con hẻm, cuối cùng dừng trước một cửa hàng rèn. Trước cửa hàng bày một số dụng cụ bằng sắt thông thường như móng ngựa, cuốc, xà beng, một người đàn ông trung niên gầy nhưng rắn chắc trên người mặc áo khoác da vung búa đập vào từng cái làm nguội, Bùi Trường Thanh kêu lên với người đó:

– Triết Nha thúc.

Người đàn ông trung niên quay lại nhìn thấy là Bùi Trường Thanh thì buông việc xuống đi ra đón, cười tươi:

– Bùi thiếu gia, đã mấy ngày không gặp ngài rồi. Nghe nói hai ngày trước ngài cưới vợ, đáng lẽ tôi cũng định đi uống rượu mừng, chỉ là chúng tôi thấp hèn, sợ làm mất thể diện của ngài nên không dám tới nhà. Lão phu nhân vẫn khỏe chứ?

– Mẹ cháu khỏe ạ. – Bùi Trường Thanh quay sang nhìn Mai Cẩm, – Nàng ấy là tức phụ cháu ạ.