Chương 2

Cuộc sống chính là như vậy. Mỗi ngày đều có người sống, có người chết, có người cười, có người khóc, có người tìm được tình yêu đích thực, có người biết rằng mình đã sống một cuộc đời dối trá.

————

Mai Cẩm xuất thân từ một thế gia y học, cụ nội cô từng là ngự y vào cuối thời nhà Thanh, ông nội cô kế thừa nghề nghiệp của tổ tiên và hành nghề y cả đời, đặc biệt giỏi chữa các loại bệnh khác nhau bằng châm cứu. Bố cô là giáo sư y khoa, mẹ cũng là một dược sĩ. Bản thân cô ban đầu đi học tây y, về sau ảnh hưởng của ông nội mà đổi sang phương hướng chuyên về sự kết hợp giữa Trung y và Tây y. Chồng cô Trương Văn Hoa là hậu duệ Cao – Can, khi cô còn đang học y tại học viện thì gặp được cô, đã yêu cô ngay từ ánh mắt đầu tiên, từ đây bắt đầu quá trình theo đuổi bền bỉ. Ngay sau khi hoàn thành việc học tập gian khổ ở trường y và bắt đầu đi làm, cô chấp nhận lời cầu hôn của Trương Văn Hoa, hai người bắt đầu bước vào cung điện hôn nhân.

Ở nơi làm việc, cô là người có trách nhiệm và tận tâm, có tay nghề y xuất sắc, là một bác sĩ giỏi được mọi người khen ngợi. Trong cuộc sống, cô cảm thấy mình và Trương Văn Hoa là tri kỷ, họ hiểu và hỗ trợ nhau sâu sắc, thậm chí chỉ cần một ánh mắt thôi là hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Thế nhưng đến một tuần trước, bởi vì một cuộc gặp bất ngờ, cô mới phát hiện ra mình thực chất là một kẻ ngốc hay mơ mộng.

Trương Văn Hoa đã có một người tình ở bên ngoài. Khi cô chất vấn anh ta, anh ta bao biện rằng là do cô quá tập trung vào công việc, không hề quan tâm tới mình, điều quan trọng nhất là hai người kết hôn nhiều năm mà cô vẫn chưa thể sinh được một đứa con cho anh ta.

Ngày đó, nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh Trương Văn Hoa thực ra cũng không phải xinh đẹp, nhưng từ đầu đến cuối lại làm nổi bật tuổi tác của cô. Nghe những lời bao biện và chất vấn của Trương Văn Hoa, những phẫn nộ và đau khổ của Mai Cẩm bất giác hóa thành bất lực và chua xót. Cuối cùng, khi Trương Văn Hoa bắt đầu xám hối thề thốt sẽ chia tay với người phụ nữ kia, chỉ cầu xin cô đừng làm lớn chuyện lên, những bất lực và chua xót của cô lại biến thành ghê tởm, thậm chí ghê tởm đến mức lấn át tình cảm của cô dành cho người đàn ông trước mặt hơn mười năm.

Năm xưa, cô đã mất vài năm để đưa ra quyết định kết hôn.

Mà nay muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, lại chỉ cần một ý nghĩ. Cảm giác thân thuộc mà cuộc hôn nhân mười năm đã mang lại cho cô đã tan vỡ chỉ sau vài ngày.

Mai Cẩm biết quyết định này của mình rất hấp tấp, ở trong mắt nhiều người, thậm chí có chút lý tưởng hóa. Đàn ông mà, người nào mà chẳng vậy, rất khó tránh khỏi, có thể quay đầu là tốt rồi. Nhưng cô lại không thể nào chấp nhận được.

Nếu như không ly hôn, cô không biết làm sao mình có thể tiếp tục cùng chung chăn gối với người đàn ông lừa dối này. Thậm chí, chỉ cần nghĩ đến còn phải sống cùng anh ta dưới một mái nhà, cô đã không thể nào chịu đựng nổi nữa.

Trên thực tế, ngay giây phút vừa biết được Trương Văn Hoa phản bội, cô đã có suy nghĩ này rồi, sở dĩ mãi vẫn chưa quyết định là lo lắng bố mẹ sẽ bị đả kích.

Nhưng bây giờ cô biết mình cần phải đưa ra quyết định.

————

Khoảnh khắc cô nói những lời này, cảm giác nặng nề đè nặng cô suốt tuần qua dường như đột nhiên biến mất.

Cô quyết định, buổi tối nay về nhà sẽ nói chuyện này cho bố mẹ biết.

Họ sẽ vô cùng sốc, sau đó nên phản đối quyết định của cô, dù sao Trương Văn Hoa vẫn là một người con rể không chê vào đâu được trong mắt cha mẹ nhiều năm như vậy. Nhưng bất luận thế nào, cô cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Mai Cẩm ngồi trước tấm gương chải tóc, nhìn mình trong gương.