Chương 12

Mai Cẩm cũng từ cửa sổ khoang thuyền nhìn ra, thấy Lưu Tam Ba quỳ trên boong, giống như một con chó tang, bị ép đến mức như thật sự sắp móc mắt mình ra.

Lưu Tam Ba này bá đạo hung ác, bình thường hẳn là không phải người tốt, đáng chết, nhưng Lý Đông Lâm dùng cách này trút giận, quả thực có chút tàn nhẫn.

Mai Cẩm không muốn xem cảnh có người móc mắt mình nên đang định quay đầu đi, không ngờ một cảnh tượng kịch tính lại xảy ra trước mặt cô.

Lưu Tam Ba đang quỳ dưới đất đột nhiên ném thanh chuỷ thủ đi, đứng bật dậy, lao tới mạn tàu rồi lao xuống nước.

Toàn bộ quá trình cực kỳ nhanh gọn, gần như hoàn thành trong một cái chớp mắt.

Lý Đông Lâm sửng sốt, kịp phản ứng lại, lập tức nhấc chân đuổi theo đến mạn tàu nhìn xem. Chỉ có mặt sông hoà hoãn, nào còn thấy bóng dáng Lưu Tam Ba nữa.

Lý Đông Lâm căm tức đến đỉnh đầu bốc khói, dậm chân ở mép thuyền chửi lên mấy câu, đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn những thuỷ thủ của thuyền đồng còn đang quỳ trên boong tàu, âm trầm nói:

– Bắn tên, gϊếŧ hết đám này cho ta.

Khi hạ lệnh, máu ở vết thương trên trán chảy xuống mặt, làm cho biểu cảm trên mặt càng dữ tợn thêm.

Các thủy thủ trên thuyền đồng đều biết Lý Đông Lâm thật sự muốn gϊếŧ bọn họ để trút giận, một đám mặt cắt không còn hột máu, tranh nhau đứng dậy chạy về phía mép thuyền muốn bắt chước theo Lưu Tam Ba nhảy xuống sông tự cứu mình. Trên boong tàu tức thì hỗn loạn, một số người di chuyển chậm hơn đã bị tên bay bắn vào lưng và đùi, tiếng la hét vang vọng.

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc như người địa phương lao ra khỏi khoang thuyền, nét mặt nôn nóng lo lắng, dùng tiếng địa phương nói to gì đó với Lý Đông Lâm. Lý Đông Lâm nghe người phụ nữ kia nói xong, sắc mặt tái đi, bỏ lại mọi chuyện đi theo người phụ nữ kia trở về khoang thuyền. Các thuỷ thủ thuyền đồng còn lại trên boong tàu thấy thế nhân cơ hội này không màng tất cả nhảy xuống nước, tiếng bùm bùm rơi xuống nước vang lên không ngừng, dẫn tới những người ở trên các thuyền khác đang vây xem phá lên cười.

Một lát sau, các thủy thủ trên những chiếc thuyền đồng vừa nhảy xuống nước bắt đầu nổi lên, liều lĩnh bơi về phía những chiếc tàu gần đó, mọi người sợ họ trèo lên thuyền của mình thì không dám xem náo nhiệt nữa, đồng loạt rời đi. Các thủy thủ không còn cách nào khác đành phải bơi về phía bờ, nhưng mà lại sợ đi lên bờ thì sẽ rơi vào tay Lý Đông Lâm hung hãn tàn nhẫn kia, thế là đành cắn răng liều mạng bơi càng xa càng tốt.

Một vụ va chạm cuối cùng lại biến thành trò hề như vậy, những chiếc thuyền dần dần tụ tập trên sông nhanh chóng sơ tán, ngoại trừ thuyền Lỗ lão đại ra thì chỉ còn lại thuyền đồng trống rỗng và thuyền của Lý gia.

Mũi thuyền của Lý gia đã bị thủng một lỗ, nước dần dần tràn vào, mũi thuyền từ từ nghiêng về phía trước, các thủy thủ trên thuyền bắt đầu cập bến về phía sông.

Lỗ lão đại thấy Thổ ty phủ Lý Đông Lâm này ra tay tàn nhẫn, cũng không phải nhân vật dễ đối phó, sợ mình dừng lâu sẽ gặp phải thị phi, nên cùng con trai tăng tốc, cuối cùng thay ván xong, lại giương buồm lên, dùng một cây sào chống đỡ đáy bờ cạn của sông từ từ dẫn thuyền ra chỗ nước sâu ở giữa, chợt thấy Lý Đông Lâm từ trong khoang thuyền xông ra ngoài, nhìn chung quanh, sau đó hét lên với mình:

– Ngươi, mau lại đây!

Lỗ lão đại sửng sốt, còn đang chần chừ, Lý Đông Lâm đã hét tiếp:

– Lề mề cái gì? Sợ lỡ mất tiền thuyền của ngươi à? Ngươi mà để lỡ việc của ta, ta sẽ chôn cả nhà ngươi.

Lỗ lão đại hoảng sợ, làm sao dám không nghe theo nữa, cuống quýt đánh thuyền qua đó.

Lỗ lão đại dong thuyền đến gần, người phụ nữ lúc trước cũng vội vã chạy ra, trên mặt treo nước mắt ôm theo một cô bé tầm sáu bảy tuổi. Lý Đông Lâm quay người lại đón lấy cô bé nhảy lên thuyền, người phụ nữ cũng lên thuyền theo dùng tiếng Hán ngọng ngịu nói: