- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xuyên Không Vẻ Đẹp Của Nàng
- Chương 1
Xuyên Không Vẻ Đẹp Của Nàng
Chương 1
Trong giờ nghỉ trưa, có tiếng gõ cửa rất nhẹ.
– Mời vào.
Mai Cẩm trả lời mà không rời mắt khỏi hồ sơ bệnh án trải trên bàn.
Cánh cửa được đẩy ra, một cô gái trẻ thò đầu vào, trên khuôn mặt tròn trịa nở nụ cười tươi.
– Bác sĩ Mai, là em Tô Lạc Lạc đây ạ, chị còn nhớ em không ạ?
Mai Cẩm ngẩng đầu nhìn, nhận ra.
Cô gái trẻ tên Tô Lạc Lạc trước mặt từng là bệnh nhân của cô, cách đây một năm cô gái đã đến đây khám vì chứng nổi mề đay mãn tính, vì tình trạng bệnh của cô ấy lúc đó là điển hình nên cô vô cùng ấn tượng. Khi đó, Tô La La toàn thân ngứa ngáy, mụn nước tái phát đi tái phát về đã ba năm, mỗi mùa xuân thu, các cơn ngứa càng nặng, cô ấy đã phải đi chữa trị nhiều lần và ở rất nhiều chỗ. Ngoài thuốc bôi, mấy năm nay cô ấy cũng đã thử dùng nhiều loại thuốc chống dị ứng, điều hòa miễn dịch như tiêm cimetidine, BCG,… nhưng hiệu quả vẫn luôn không tốt lên.
Khi tới đây khám, vùng da trên ngực, lưng và tứ chi của cô ấy đã nổi những nốt mẩn trắng nhạt cao hơn da trên cơ thể, ngứa ngáy tột độ, đầy vết xước và một phần da đã hình thành vảy máu, chẳng những ảnh hưởng nghiêm trọng đến mỹ quan, mà ngay cả trong sinh hoạt cũng rất khổ sở, bạn trai bởi vì bệnh tật của cô mà chia tay cô. Mai Cẩm tiếp nhận khám cho Tô Lạc Lạc, châm cứu bằng kim y tế màu đỏ, sau một đợt điều trị, cơn ngứa biến mất và lớp vảy dần bong ra, sau một đợt điều trị và dùng thuốc tiếp theo, cuối cùng cô đã khỏi bệnh.
– À, chị vẫn nhớ em mà! Em…lại tái phát bệnh à?
– Dạ không ạ! – Tô Lạc Lạc đi vào, lấy trong túi xách một túi kẹo cưới được gói rất đẹp, đặt ở trên bàn.
– Bác sĩ Mai, em đính hôn rồi ạ. Em tới để đưa kẹo cưới cho chị ạ.
Mai Cẩm ngây người, vỗ vào trán mình sau đó thì cười, đứng lên nói:
– Chị chúc mừng em nha. Chuyện khi nào thế?
– Vừa tuần trước ạ. Bác sĩ Mai, em cảm ơn chị nhiều lắm. Nếu không nhờ chị chữa khỏi bệnh cho em, em sẽ không có được cuộc sống như người bình thường chứ đừng nói đến tìm được người còn tốt hơn bạn trai cũ gấp trăm lần. – Tô Lạc Lạc vui vẻ nói, – Chị phải nhận kẹo cưới này đấy ạ. Cũng không phải thứ quý báu gì, chỉ là chút tấm lòng của em thôi.
Mai Cẩm bật cười:
– Được. Hôm nay chị phá lệ nhận quà của em. Chị chúc hai em hạnh phúc.
– Cảm ơn chị. Em biết chị rất bận, em không làm phiền chị nữa ạ. Em chào chị.
– Chào em.
Mai Cẩm đứng dậy đi ra cửa, nhìn Tô Lạc Lạc nhanh nhẹn rời đi, điện thoại di động vang lên.
Người gọi đến là mẹ cô, đã nghỉ hưu không lâu, bảo cô tối nay cùng chồng Trương Văn Hoa về nhà ăn cơm.
– Mẹ, – Mai Cẩm khựng lại, – Tối nay con phải tăng ca, không về được ạ.
– Thế thì bảo Văn Hoa đến ăn cơm. Mẹ làm mấy món nó thích. Mà nhắc tới thì bố con lâu lắm rồi không chơi cờ với nó, mấy hôm trước bác Vương còn tặng bố con một hộp lá trà ngon. Bảo nó đến đây đi. Mà thôi, mẹ biết con bận, để mẹ gọi cho nó vậy…
Nghe giọng bà Mai có vẻ không vui.
– Dạ không cần đâu, để con gọi. – Mai Cẩm vội nói, – Tối nay con sẽ cố gắng về sớm.
– Nói thế mới được chứ. – Bà Mai cuối cùng mới vui lên, giọng vui hẳn lên, – Nhớ cùng Văn Hoa đến đấy.
– Vâng ạ…
Mai Cẩm đáp lấy lệ, cúp điện thoại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thất thần một lát cô bấm một dãy số.
Đối phương tựa hồ đang chờ đợi cuộc gọi của cô, chuông vừa reo, giọng nói của người đàn ông quen thuộc đến mức tưởng như đã hòa vào máu thịt của cô lập tức vang lên:
– Mai Cẩm, cuối cùng em cũng gọi điện cho anh…
– Trương Văn Hoa, chúng ta ly hôn đi.
Mai Cẩm ngắt lời anh ta, bình tĩnh nói, ánh mắt rơi vào túi kẹo cưới nhiều màu sắc mà Tô Lạc Lạc vừa tặng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xuyên Không Vẻ Đẹp Của Nàng
- Chương 1