Chương 57: Cứ tưởng y thích nàng, hóa ra chỉ là do nàng tưởng...

Sau khi Bạch Tử Dạ, Vân Nhung và Phong Thần rời đi, Nhất Tiểu Yến cũng quay lại Ngự Hoa Viên, cùng lúc Triển Duật Hành đang dẫn đội nhân mã đi tuần qua đó.

Nhưng Băng Thanh lại nhanh hơn nàng một bước, lao tới ôm chầm Triển Duật Hành, mặt như nở hoa: "Ân công!!"

Triển Duật Hành thấy Băng Thanh liền giật mình, cả người cứng đờ không biết nên ứng phó ra sao, nếu đẩy nàng ấy ra thì quá thô lỗ.

Đang trong lúc không biết phải làm thế nào thì Nhất Tiểu Yến tức giận đùng đùng lao đến, chỉ trong một cái chớp mắt liền đem Băng Thanh cùng Triển Duật Hành tách ra.

Triển Duật Hành thấy Nhất Tiểu Yến liền thả lỏng người, mặc cho nàng kéo mình cách Băng Thanh ba thước.

Nhất Tiểu Yến dùng tay ôm chặt eo Triển Duật Hành, mặt mày hậm hà hậm hực mà quát to: "Tiểu Duật Hành là của ta!!"

Băng Thanh cũng hậm hực quát lại: "Người dựa vào cái gì mà nói Triển tướng quân là của người??"

Nhất Tiểu Yến lại quát: "Dựa vào việc ra quen huynh ấy trước ngươi!"

"Người..!!" Băng Thanh tức giận, bất lực với kiểu không nghe đạo lí của Nhất Tiểu Yến, vậy nên liền quay sang Triển Duật Hành: "Triển tướng quân, ta thích ngài!"

Nhất Tiểu Yến thấy vậy cũng ngước lên nói: "Tiểu Duật Hành, ra cũng thích huynh!"

"Ân công, người đừng có mà bắt chước ta!" Băng Thanh bất mãn ra mặt.

"Cái gì mà ta bắt chước ngươi?" Nhất Tiểu Yến không nhận.

"Ta nói rằng ta thích Triển tướng quân, người câu trước câu sau liền bắt chước ta!"

"Gì mà bắt chước ngươi hả? Ta thích nói thế nào đó là chuyện của ta. Đúng không Tiểu Duật Hành?"

"Triển tướng quân đừng bênh ân công! Ngài bênh nàng ấy sẽ chỉ khiến nàng ấy trở nên ương ngạnh hơn mà thôi!"

"Ngươi nói ai ương ngạnh hả?? Tiểu Duật Hành, cô ta đang nói xấu ta kìa!"

"Ai thèm nói xấu người, người...!!"

[Lòe xà lòe xòe một lúc lâu]

Một nén nhang sau, Nhất Tiểu Yến thở hồng hộc, cổ họng vì hét nhiều mà trở nên đau rát, Băng Thanh là người không có võ công nên còn thảm hơn, nàng ấy đã mất luôn cả tiếng.

Nhất Tiểu Yến lúc này bình tĩnh lại mới ngẫm ra, nước mắt lưng tròng ngước nhìn Triển Duật Hành: "Tiểu Duật Hành sao huynh không bênh ta? Kể cả ta có vô lí thế nào khi ta gọi huynh huynh cũng phải nói đỡ giúp ta một hai câu chứ? Ta nhắc tên huynh nhiều như thế, huynh đến cả một câu cũng không nói.."

Triển Duật Hành im lặng, về chuyện này y thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu y nói đỡ Băng Thanh thì Nhất Tiểu Yến sẽ buồn và ngược lại Băng Thanh cũng sẽ như vậy.

Nữ nhân thường rất mỏng manh dễ vỡ, trong tình huống này y thật sự rất khó xử.

Nhất Tiểu Yến thấy Triển Duật Hành không trả lời, trong lòng cực kì tủi thân, nước mắt cũng vì thế mà chảy dài.

Triển Duật Hành thấy vậy tay chân liền trở nên luống cuống: "Ta..."

"Huynh làm sao chứ? Huynh không thích ta, huynh trước giờ không thích ta một chút nào hết. Nếu đã không thích ta tại sao huynh không từ chối ta? Lại còn cho ta ôm mỗi khi huynh đi tuần qua? Lại còn nhìn ra bằng ánh mắt dịu dàng như thế??" Nhất Tiểu Yến nước mắt chảy ào ào, cứ nghĩ Triển Duật Hành trước giờ hoàn toàn không thích mình, nàng liền không kìm được mà rơi nước mắt.

Triển Duật Hành khẽ nhíu mày.

Nhất Tiểu Yến thấy y không nói liền buông tay, sắc mặt cực kì không tốt chỉ về phía Băng Thanh rồi lại chỉ ngược lại mình: "Cho huynh chọn, một là ta, hai là nàng ấy."

Triển Duật Hành im lặng, trong lòng rối bời.

Trước ánh mắt mong chờ của Băng Thanh và ánh mắt tủi thân của Nhất Tiểu Yến, y hoàn toàn không nói được câu nào.

Nhất Tiểu Yến thấy qua một lúc lâu y vẫn chưa trả lời, trong lòng ngầm hiểu rằng y không thích nàng liền quay người thi triển kinh công rời đi.

Tốc độ nhanh tới mức Triển Duật Hành không kịp phản ứng gì.

---

Nhất Tiểu Yến rời Hoàng cung tìm tới một quán trọ nổi tiếng, gọi một bàn đầy rượu, vừa khóc vừa uống.

Hành động kì lạ của nàng khiến mọi người trong quán đều đưa mắt quan sát, nhưng trong lòng nàng buồn bực nên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người.

Nàng vừa uống vừa nghĩ tới Triển Duật Hành, nghĩ tới rất nhiều chuyện trước đây. Nghĩ tới những hành động cùng lời nói của Triển Duật Hành, hoàn toàn không tìm ra được một chút tình ý nào.

Ánh mắt dịu dàng y nhìn nàng ư? Có lẽ ai y cũng dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn người ta.

Y để mặc cho nàng ôm, để mặc cho nàng huyên thuyên cả buổi cũng không hề mắng nhiếc nàng ư? Có lẽ là do y ngại từ chối thẳng vì sợ sẽ làm tổn thương nàng.

Bảo sao lần nào cũng như lần nào y cũng đều không chạm vào nàng.

Trước giờ đều là bản thân chủ động với y, haha, có lẽ y thấy gò bó lắm, thấy chán ghét nàng lắm nhỉ?

Nàng đúng là một con ngốc, nàng xinh đẹp không có, tài năng thì ít ỏi, lại là một người có tính cách không tốt. Còn y thì sao? Là một người xuất thân từ gia đình quan chức, giỏi võ nghệ, gương mặt còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Lúc trước nàng không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu để theo đuổi y nữa.

Nàng ngửa cổ uống một ngụm, cười khổ.

Đều là tự nàng một mình đa tình, cứ tưởng y thích nàng, hóa ra chỉ là do nàng tưởng...

----

Nhất Tiểu Yến say mèm thuê một phòng vip để nghỉ ngơi, vì nàng uống quá nhiều rượu nên đầu óc choáng váng, chân nọ đá vào chân kia.

Dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh như lá liễu lả lướt đi vào phòng, nằm phịch lên giường rồi ngủ luôn mà không hề biết bản thân đã đi nhầm phòng.

"Khòoooo" tiếng gáy của Nhất Tiểu Yến vang lên một tiếng dài.

Nam nhân nằm dưới: "??"