Cũng giống như Tân nương nghĩ, một khi tên được thêm vào, các loại tài nguyên và tiền tài mà tộc nhân họ Lý vất vả kinh doanh nhiều năm qua tự nhiên sẽ chia ra một phần cho Vân ca và Dật ca. Dù bọn trẻ còn nhỏ chưa dùng được, cũng sẽ ghi chép rõ ràng số lượng tăng hàng năm thành bảng tài chính chi tiết, rồi đặt ở nhà cũ, chỉ đợi chúng lớn lên tự mình đến kiểm tra và lấy dùng. Ngay cả Lý Phục là cha ruột, cũng không có quyền tự ý lấy phần của chúng.
Lúc này, Lý bá cẩn thận mở gia phả ra, trước mặt liệt tổ liệt tông trịnh trọng viết tên Lý Vân , Lý Dật vào. Sau đó đặt gia phả lên bàn thờ, lại bắt đầu đọc một bài văn tế mới.
Văn tế vừa vang lên, Vân ca chỉ thấy từ chỗ hương nến bốc lên mấy làn khói xanh mờ ảo.
Trong lúc mơ hồ, Vân ca cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ. Tiếng nổ này giống như tiếng chuông buổi sớm chiều đột nhiên vang lên bên tai, âm thanh kéo dài và vang vọng.
Vân ca bỗng nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, cả người cứng đờ. Sau đó cậu không khống chế được, cả người “thịch” một tiếng ngã xuống đất.
“ Vân ca!”
Vân ca luôn ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dọa người. Vì vậy Lý Phục thấy cậu đột nhiên ngã lăn ra đất, thật sự hoảng sợ, lập tức chạy tới ôm Vân ca lên.
Lý bá cũng không đọc văn tế nữa, cũng v
ội vàng sờ cổ tay và dò xét hơi thở của Vân ca.
Chương 27: Đại Lương suy bại, khởi nguồn từ hôm nay
Thực ra, Vân ca nhi mơ màng hồ đồ nghe thấy Lý Phục cứ gọi mãi tên cậu, Lý Bá cũng sốt ruột nói mau gọi đại phu, Dật ca nhi thì khóc toáng lên.
Nhưng cậu không thể tỉnh lại, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cứ thế ngủ thϊếp đi.
Vân ca nhi lại mơ thấy thầy Hạ, đã lâu lắm rồi cậu không mơ thấy ông, đây chắc là lần thứ hai.
Lần này, thầy Hạ đang dọn dẹp phòng, nhưng đồ cổ giả trong phòng ông quá nhiều, từng cái một được đóng gói cẩn thận nên hơi chậm.
"Thầy Hạ muốn chuyển nhà ạ?"
Thầy Hạ đang bận rộn mỉm cười, "Ừ, tôi không thể ở một chỗ quá lâu. Hơn nữa, mấy giáo sư ở trường của cậu, từ khi biết chỗ ở của tôi, họ cứ đến thăm hoài... hơi phiền."
Lý Vân thấy hơi tiếc.
"Thầy Hạ muốn chuyển đi đâu?"
Vân ca nhi là sinh viên đại học nên hỏi, nhưng thầy Hạ không nói cho cậu biết. Chỉ là cuối cùng tặng cậu một món quà nhỏ, chính là chiếc ấn ngọc giả mà thầy Hạ thường dùng làm chặn giấy trước đây.
Chiếc ấn ngọc đó, Vân ca nhi đã từng thấy nó làm giả rất thật, thậm chí một góc còn cố ý làm vỡ rồi dát vàng, chỉ để giống với chiếc ấn ngọc trong truyền thuyết lịch sử. Thậm chí trên vai trái của ấn ngọc này còn khắc chữ "Đại Ngụy thụ Hán truyền quốc tỷ", bên phải là "Thiên mệnh Thạch thị", đây đều là những dấu hiệu chống giả chứng minh chiếc ấn ngọc huyền thoại này đã từng xuất hiện trên sân khấu lịch sử.
Ừm, chỉ có thể nói là làm giả rất thật.
Vân ca nhi trong mơ cảm thấy rất thư thái, dần dần... giấc mơ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ... Vân ca nhi cảm thấy cả người mình như đang trôi nổi, đầu nặng chân nhẹ.
Cậu đi trong một đám mây dày đặc, nhưng không hề sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái dễ chịu.
"Đây là đâu?" Vân ca nhi vui vẻ nghĩ.
Sau đó, tiếng gầm rú như tiếng chuông sớm trống chiều lại vang lên bên tai Vân ca nhi, nhưng lần này, Vân ca nhi không cảm thấy khó chịu chút nào.
Trong làn mây mù dày đặc, cậu nhìn thấy có thứ gì đó đang bơi qua.
Ngay sau đó, đám mây dày đặc hơi tan ra, một cái đầu rồng khổng lồ hơi thò ra nửa cái đầu.
Vân ca nhi kinh ngạc trợn to mắt.
Đầu rồng cúi xuống, nó hơi há miệng, một vật mà nó ngậm trong miệng rơi thẳng về phía Vân ca nhi.
Vân ca nhi theo bản năng đưa tay ra đỡ, ôm trọn lấy thứ rơi xuống.
Ơ kìa.
Đây chẳng phải là chiếc ấn ngọc giả của thầy Hạ sao?
Vân ca nhi mím môi, mơ màng mở mắt. Giấc mơ này thật kỳ diệu, cậu lại mơ thấy nhiều thứ kỳ lạ như vậy.
Nhưng Vân ca nhi không tỉnh táo được lâu, cậu cảm thấy trong cái đầu non nớt của mình hình như có thêm rất nhiều thứ, tinh thần cực kỳ mệt mỏi.
Vân ca nhi lại nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Cùng lúc Vân ca nhi ngủ lại, cậu không biết rằng kinh thành Lạc Dương, trung tâm của nước Lương, đột nhiên xảy ra động đất, ngày hôm đó nhà cửa ở Lạc Dương đổ sập rất nhiều. Mà tai họa do địa long lật mình còn chưa giải quyết xong, tiểu hoàng đế Chu Quyền vừa triệu tập Từ Tử Bình của Thái sử cục vào cung, Từ Tử Bình còn chưa kịp bước vào hoàng cung thì cổng Bắc của hoàng cung đột nhiên bốc cháy dữ dội, lan rộng ra xung quanh, ba bốn cung điện liên tiếp đều bị cháy.
Thế là tiểu hoàng đế phải đi xử lý vụ cháy, Từ Tử Bình đành quay về Thái sử cục. Nhưng vừa về đến nơi, ông liền đóng cửa không tiếp khách, cau mày dùng ấn quan của Thái sử cục xem xét khí vận của hoàng triều phía trên Lạc Dương.