Chương 9: Ăn cái này có chết không?

Giang Oản Oản không khỏi có suy nghĩ độc ác, may mà nguyên chủ đã chết, may mà... Mình có thể đến đây...

Giang Oản Oản ôm chặt bánh bao nhỏ trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, một lúc sau mới nâng mặt Đoàn Đoàn lên nói: “Vậy sau này nương sẽ phân công việc cho Đoàn Đoàn, nương bảo con làm thì con mới được làm, nếu nương không có nhà mà phát hiện con tự giặt quần áo như hôm nay thì nương sẽ đánh vào mông Đoàn Đoàn đấy, có được không?”

Đoàn Đoàn nghe đến đây, trợn tròn mắt, vội vàng che mông mình lại, đột nhiên bừng tỉnh khỏi nụ hôn của nương, bảo đảm: “Con biết rồi, nương đừng đánh Đoàn Đoàn mà!

Giang Oản Oản nhìn nó buồn cười: “Nương không giận, nương cũng không muốn đánh Đoàn Đoàn đâu, chỉ cần Đoàn Đoàn không tự ý làm việc thì nương vẫn rất thích Đoàn Đoàn.”

Nói xong, Giang Oản Oản nắm lấy tay Đoàn Đoàn, định kéo cậu bé vào nhà.

Đoàn Đoàn dừng lại, chỉ vào quần áo trong chậu hỏi: “Nương, nhưng quần áo thì sao? Còn chưa giặt xong mà?”

“Đoàn Đoàn không cần quan tâm, cứ để đó đi, lát nữa nương sẽ giặt.”

“Con vào nhà với nương trước, hôm nay nương tìm được nhiều đồ ăn ngon lắm, lát nữa sẽ làm cho Đoàn Đoàn ăn.”

Đoàn Đoàn nhìn vào chiếc gùi tròn vo đựng khoai tây, hỏi: “Nương ơi, đây là gì vậy?”

Giang Oản Oản ngạc nhiên nhìn Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn chưa được ăn bao giờ sao? Đây là nương tìm được trên núi.”

Đoàn Đoàn lo lắng nhíu mày, sợ hãi vô cùng: “Nhưng mà ăn cái này có chết không ạ? Năm ngoái, biểu đệ của Cẩu Đản ca ca ăn phải thứ hái trên núi rồi chết, sau đó mọi người chỉ dám ăn rau dại thôi, còn những thứ khác thì không dám ăn bừa nữa.”

Giang Oản Oản nhíu mày, lấy cá tôm, hạt tiêu, hành tăm trong giỏ ra, hỏi: “Vậy các con có ăn những thứ này không?”

Đoàn Đoàn thấy cá trong giỏ thì càng kinh ngạc hơn: “Nương... Nương ơi, cá có nhiều xương lắm, lại còn tanh và hôi nữa, không ngon đâu ạ!” Đoàn Đoàn vừa nói vừa bịt mũi tỏ vẻ chê bai.

Giang Oản Oản vô cùng kinh ngạc, thời đại này quá lạc hậu về mặt ăn uống, khoai tây là loại lương thực năng suất cao chưa được phát hiện thì cũng bình thường, nhưng thế mà còn chưa bắt đầu ăn cá sao!

Nghĩ đến món rau luộc và cháo loãng buổi trưa, Giang Oản Oản thở dài, xem ra ngay cả cách nấu nướng cũng còn rất lạc hậu.

Tuy nhiên, đối với Giang Oản Oản thì đây đều là tin tốt, sau này nếu nàng làm chút đồ ăn để bán thì chắc cũng kiếm được tiền, nhưng mà phải lên kế hoạch thật tốt đã.

Đoàn Đoàn thấy nàng vẫn đang ngẩn người, tủi thân cúi đầu, cậu bé không nên nói những thứ này không ăn được, đây đều là những món mà nương vất vả lắm mới tìm được!

“Nương ơi đừng buồn, thật ra thì cha vẫn tìm được rất nhiều rau dại, không lo đói bụng đâu ạ.” Nói xong, còn xoa bụng Giang Oản Oản.

Nghĩ một lúc, Giang Oản Oản bế cậu bé lên, nói: “Đoàn Đoàn, nương hỏi con một chút nhé?”

Đoàn Đoàn ôm cổ nàng, nhìn nàng khó hiểu.

“Đoàn Đoàn biết chúng ta ở nước nào, triều đại nào không?”

Đoàn Đoàn nghe nàng hỏi, không khỏi bật cười: “Biết ạ, cha đã nói với con, chúng ta là triều đại Diên Khánh!”

Giang Oản Oản nghe xong câu trả lời của cậu bé thì ngẩn người, đây là triều đại gì vậy? Trong lịch sử hoàn toàn không hề có ghi chép.

Xem ra sau này nàng phải từng bước tìm hiểu rồi.

“Vậy nơi này của chúng ta là ở đâu thế?”

Đoàn Đoàn vô cùng tự hào, cậu bé biết hết: “Đây là thôn Tần gia ạ!”

“Nương ơi, Đoàn Đoàn có thông minh không? Những câu hỏi của người con đều trả lời được đó!”

Nghĩ một lúc, nàng không còn băn khoăn nữa, Giang Oản Oản hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn, “Thông minh lắm! Đúng là bảo bối ngoan của nương!”

Nói xong, lại giải thích với Đoàn Đoàn:

“Bảo bối ngoan, những thứ nương tìm được này đều ăn được, nương đã từng ăn rồi nên bảo bối đừng sợ, lát nữa nương làm xong con sẽ biết có ngon hay không thôi.”