Sau đó nói với Giang Oản Oản: “Lão bản, ngươi cho ta năm phần, cho nhiều ớt, ta mua về chia cho mấy bạn học cùng ăn!”
Giang Oản Oản cười đáp: “Được! Ta sẽ làm cho ngươi ngay!”
Chỉ một lúc sau, năm phần khoai tây nanh sói đã được đưa đến tay Vương Lâm Chi, cậu ấy trả tiền rồi vui vẻ cầm khoai tây bước ra khỏi đám người.
Những người vây xem cũng vội vàng bảo Giang Oản Oản làm cho bọn họ.
“Ta mua một phần!”
“Ta lấy năm phần!”
“Ta mua ba phần, cho thêm loại rau màu xanh kia!”
Giang Oản Oản nghe thấy vậy, nàng dở khóc dở cười chỉ vào hành lá và rau thơm rồi giải thích: “Cái này là hành lá cắt nhỏ, còn cái này gọi là rau thơm!”
Chỉ chốc lát sau, số khoai tây đã được bán hơn phân nửa, mới đầu nàng còn tưởng sẽ không bán được!
Vừa mới có hai người mua xong, Giang Oản Oản định ngồi nghỉ ngơi một lát, kết quả lại thấy ở cuối đường có một đám người đang đi tới, sắc mặt Giang Oản Oản lập tức trở nên tái nhợt: “Tĩnh Trì! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đừng nói mấy người kia là kiểu ác bá đi thu phí bảo vệ đấy nhé?”
Tần Tĩnh Trì nhíu mày, hắn lắc đầu đáp lại: “Huyện này của chúng ta được quản lý rất tốt, có lẽ sẽ không có ác bá đâu!”
Đoàn Đoàn cũng sợ hãi trốn sau lưng Tần Tĩnh Trì, cậu bé không biết có nên bật khóc hay không.
Thấy đám người kia tới gần, Đoàn Đoàn mới bật cười rồi đi tới trước mặt cha nó: “Nương ơi nương! Đó là thư sinh ca ca mới vừa mua khoai tây nhà chúng ta!”
Vương Lâm Chi cầm năm phần khoai tây nanh sói về, nhưng cậu ấy lại không ngờ được trong chốc lát, mấy người bạn học chia nhau đống khoai tây kia, nào còn phần của cậu ấy nữa!
Nhiều người như thế, hơn nữa còn đều là người có khẩu vị rất nặng, bình thường ở nhà thường xuyên ăn ớt trái, món khoai tây nanh sói này vừa thơm vừa cay, trùng hợp lại rất vừa ý bọn họ!
Chỉ có năm phần khoai tây nanh sói nào đủ để bọn họ ăn, mỗi người chỉ ăn được một hai miếng là đã hết khiến bọn họ cảm thấy rất thèm ăn!
Giang Oản Oản nhìn những người thư sinh này, trong lòng nàng cảm thấy rất vui vẻ, nếu bọn họ thích ăn thì có lẽ sau này sẽ trở thành nguồn khách hàng cố định đó!
“Lão bản! Mỗi người lấy hai phần khoai tây nanh sói, ở đây chúng ta có tổng cộng... Mười hai người!” Vẫn còn cách sạp hàng một đoạn đường mà Vương Lâm Chi đã hét to.
Giang Oản Oản cũng nhiệt tình đáp lại mấy người thư sinh này: “Được! Để ta làm! Các ngươi chờ ta một lát nhé!”
Tần Tĩnh Trì cho khoai tây vào chảo dầu, còn Giang Oản Oản thì hỏi đám người kia: “Các ngươi ăn cả ớt và rau thơm đúng không?”
Đám người suy nghĩ một lát, sau đó đồng loạt trăm miệng một lời đáp lại: “Cho nhiều cay hơn! Những cái khác thì tùy!”
Giang Oản Oản mỉm cười: “Được!”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ngồi trên cái ghế nhỏ, đôi mắt to tròn của cậu bé nhìn chằm chằm mấy người thư sinh này, Vương Lâm Chi thấy cậu bé đáng yêu, vì vậy đã nói với Giang Oản Oản: “Lão bản, đây là con trai nhà ngươi hả? Trông dễ thương thật đó!”
Đoàn Đoàn thấy thư sinh ca ca khen cậu bé dễ thương, gương mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đỏ bừng, nhưng cậu bé vẫn lễ phép nói: “Ca ca, đệ tên là Đoàn Đoàn! Ca ca có thể gọi đệ là Đoàn Đoàn ạ!”
Giang Oản Oản buồn cười kéo tay Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn phải gọi là thúc thúc, bọn họ đều lớn hơn tiểu thúc thúc của con đó!”
Bánh bao nhỏ hiểu chuyện gật đầu: “Vâng ạ!”
Vương Lâm Chi thấy cậu bé đáng yêu, cậu ấy bế cậu bé lên cao: “Mẫu thân con nói đúng, con phải gọi bọn ta là thúc thúc!”
“Thúc thúc!” Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì gọi rất ngọt ngào.
Một đám người ôm tới ôm lui Đoàn Đoàn, tất cả đều rất thích cậu bé!
Đoàn Đoàn cười khúc khích trong vòng tay của các thúc thúc, trông cậu bé cực kỳ vui vẻ.
Sau khi khoai tây được chiên xong, mọi người mới thả Đoàn Đoàn xuống và định đi trả tiền.