Tần Tĩnh Trì nhìn bánh bao nhỏ, lấy tay che miệng cười trộm.
Đoàn Đoàn mờ mịt nhìn hai người, mới ý thức được cha và nương đang trêu chọc mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thấy hai người vẫn còn cười, cậu bé xấu hổ vô cùng: "Cha! Nương!"
Giang Oản Oản đưa cho cậu bé một cái bánh bao nhỏ, ngừng cười, dỗ dành cậu bé: "Được rồi được rồi, không cười con nữa, mau ăn đi, chúng ta còn phải đi huyện sớm! Hôm nay là ngày trọng đại! Đến lúc đó Đoàn Đoàn giúp chúng ta mời chào khách được không?"
"Nương ơi, mời chào là gì?"
Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, nói: "Ừm... Chính là gọi người, ví dụ như "Đi qua đi lại đừng bỏ lỡ, khoai tây lang nha cay giòn ngon tuyệt vời, mua một phần đi!" Gọi như vậy là được."
Đoàn Đoàn nghe xong cảm thấy rất đơn giản, nghĩ đến nhiệm vụ của mình, lập tức hăng hái vô cùng!
"Vậy cha nương mau ăn đi! Bây giờ Đoàn Đoàn muốn thử luôn!"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đồng thời xoa đầu cậu bé, nhìn nhau cười.
Ăn sáng xong, bên ngoài trời tờ mờ sáng, trên trời còn vài ngôi sao, đường chân trời dâng lên ánh sáng mờ nhạt, theo thời gian từng phút từng giây trôi qua, dần dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường chiếu sáng bầu trời.
Đợi đến khi ba người đẩy xe đẩy đi đến huyện, trời đã sáng rõ.
Tần Tĩnh Trì dẫn Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn đi dạo trên phố, dừng lại trước một quầy bán bánh bao.
Tần Tĩnh Trì thấy vị trí này không tồi, liền đi nộp tiền thuê chỗ bán hàng mười ngày.
Quay lại liền dỡ những thứ lặt vặt trên xe xuống, nhóm lò than, bắc chảo dầu lên, đổ vào chảo gần nửa bình dầu.
Người bán hàng bên cạnh thấy bọn họ đổ nhiều dầu như vậy, trợn mắt nhìn bọn họ, như thể đang nhìn hai kẻ ngốc!
"Hai người làm gì vậy? Sao lại cần nhiều dầu như vậy?"
"Đại nương, chúng ta muốn làm món gọi là khoai tây nanh sói, đợi ta làm xong, bà có thể nếm thử!"
Người bán hàng kia vội vàng lắc đầu, cho nhiều dầu như vậy, phải bán đắt lắm!
"Không... Không cần đâu!"
Giang Oản Oản thấy bộ dạng sợ bị lừa của bà ta liền ngừng lời, bắt đầu chiên khoai tây.
Vì vẫn chưa có ai mua nên Giang Oản Oản định chiên thử một ít và đưa cho những người đi qua ăn thử, bởi vì khoai tây được cắt thành từng miếng nhỏ nên sẽ không lãng phí quá nhiều.
Đổ khoai tây vào nồi, chỉ sau vài phút đã được chiên giòn, Giang Oản Oản lập tức vớt khoai tây vào một cái chậu gỗ, sau đó cho ngũ vị hương, ớt, hành, rau thơm, xì dầu và giấm vào trong chiếc chậu gỗ này.
Sau đó đậy một cái nắp lên và lắc một lúc, vừa mở nắp ra, qua làn sương mù trắng xóa, có thể nhìn thấy màu đỏ đất nhạt của món khoai tây nanh sói, đồng thời còn kèm theo một mùi thơm cay nồng!
Những người đi ngang qua sạp hàng của họ ngửi được mùi thơm này cũng vô thức dừng lại và đi đến trước sạp hàng.
Giang Oản Oản mỉm cười, nàng lấy tăm xiên một miếng rồi cho vào trong miệng, sau đó nàng nói: “Đây là món khoai tây nanh sói mới ra lò, vị tê cay giòn rụm, chỉ năm văn tiền một phần, có thể ăn thử trước khi mua!”
Giang Oản Oản biết hầu hết bánh bao nhân thịt trong huyện chỉ có ba văn tiền một cái, mặc dù khoai tây nhà nàng không được tính là đồ ăn mặn, nhưng trong quá trình làm không chỉ tốn rất nhiều dầu mà còn phải dùng đến rất nhiều hương liệu và gia vị, điều quan trọng hơn là món này rất ngon!
Vì vậy nếu bán giá năm văn tiền thì vẫn rất đáng đồng tiền bát gạo.
Một đống người đi đến trước quầy hàng nhưng đều không nếm thử, chỉ có một nữ nhân dẫn theo con hỏi: “Món khoai tây nanh sói này của các ngươi là món gì vậy?”
Giang Oản Oản vừa cười vừa nói: “Đây là món mà chúng ta mới phát hiện ra.”
Mọi người nghe thấy nàng nói vậy thì không khỏi nghi ngờ.
“Thứ ngươi mới phát hiện ra mà dám bày sạp bán hàng sao?”
“Nếu có độc thì sao giờ?”