Tuy rất mệt nhưng cả nhà đều rất vui vẻ, tràn đầy quyết tâm cho ngày mai!
Làm xong khoai tây, Giang Oản Oản lại trộn mấy cân bột ớt ngũ vị hương, hẳn là đủ dùng một thời gian dài. Hành lá và rau mùi Giang Oản Oản định sáng mai sẽ rửa rồi cắt, nếu làm tối nay, ngày mai có thể sẽ héo úa.
Làm xong mọi thứ, ba người ngồi nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi nghe thấy bụng của bánh bao nhỏ kêu ục ục, Giang Oản Oản mới chợt nhận ra, bọn họ đều chưa ăn cơm!
"Đoàn Đoàn, con và cha nghỉ ngơi thêm một lát, nương đi nấu cơm cho hai người ăn."
Tần Tĩnh Trì nắm lấy tay nàng: "Ta giúp nàng! Nàng cũng mệt rồi!"
Giang Oản Oản nhìn hắn, gật đầu. Trong lòng nàng mềm mại, chua xót, hóa ra đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao?
Nàng lại lén nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Tĩnh Trì, khẽ nói một câu: "Thật tốt!"
Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nhìn nàng: "Hả? Sao vậy?"
Giang Oản Oản vội vàng lắc đầu: "Không có gì, ta nói là không biết ăn gì."
Lúc này, Đoàn Đoàn đi tới ôm lấy chân nàng: "Nương ơi! Chúng ta có thể ăn mì có trứng không?"
Nhìn thấy nương cúi đầu nhìn mình, cậu bé có chút xấu hổ che mặt, giải thích: "Đoàn Đoàn chỉ là cảm thấy mì đó rất ngon!"
Giang Oản Oản ôm cậu bé hôn một cái: "Được! Bảo bối của chúng ta muốn ăn gì thì ăn nấy!"
Một khắc sau, ba bát mì trứng thơm phức được bày lên bàn ăn.
Đoàn Đoàn vội vàng kéo bát nhỏ của mình về phía trước, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ!
"Nương ơi, trứng ngon quá!"
Trứng luộc lòng đào ngấm đầy nước sốt, cắn một miếng nước sốt đậm đà, ngon đến mức hận không thể nuốt cả lưỡi!
Tần Tĩnh Trì không muốn giống nhóc con ăn từng miếng nhỏ, hắn hai miếng là hết một quả trứng, ăn rất sảng khoái!
Giang Oản Oản nhìn hai phụ tử ăn vui vẻ, trong lòng cũng đặc biệt vui mừng! Không có gì khiến người ta vui hơn việc người khác công nhận tài nấu nướng của mình! Huống chi bọn họ còn là... Người mà mình yêu.
Ngày hôm sau Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dậy sớm, nàng rửa sạch hành lá và rau mùi rồi cắt nhỏ. Nghĩ đến việc có người nhất định không thích ăn hành lá và rau mùi, nàng đã không trộn chung vào nhau, đến lúc đó không ăn loại nào thì không cho vào là được, cũng tiện.
Một bát lớn hành lá và một bát lớn rau mùi là đủ cho bảy tám mươi cân khoai tây!
Chuẩn bị xong xuôi, Tần Tĩnh Trì liền bê những thứ cần dùng lên xe đẩy. Giang Oản Oản vào bếp hấp sơ qua mấy cái bánh bao.
Làm xong nàng liền đi gọi Đoàn Đoàn dậy.
Vốn định đưa tiểu tử đến nhà gia gia nãi nãi nhưng cậu bé không chịu, nhất định muốn đi theo hai người đến huyện.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì lại đặc biệt cưng chiều nó, sao nỡ từ chối, đành phải đồng ý.
"Đoàn Đoàn, dậy đi! Còn không dậy, cha và nương đi mất đấy, chỉ còn mình con ở nhà thôi!"
Đoàn Đoàn nhíu chặt mày, mím môi, kéo chăn trùm kín đầu. Thân thể còn co rúm lại.
Giang Oản Oản nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu bé, che miệng cười, những lúc khác vốn có thể để cậu bé ngủ thêm một lát, nhưng hôm nay thời gian khá gấp nên cũng chỉ đành gọi con heo lười nhỏ này dậy.
Nàng đưa tay vào trong chăn, ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé: "Đoàn Đoàn, mau tỉnh lại đi, chúng ta phải xuất phát rồi!"
Tần Tĩnh Trì đi vào nhìn tiểu tử vẫn còn đang nũng nịu trong lòng nương, đưa tay đón lấy cậu bé vào lòng mình, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu bé: "Heo lười nhỏ, mau dậy đi!"
Đoàn Đoàn bị cha vỗ mông, mới chậm rãi mở đôi mắt mơ màng, nhìn Tần Tĩnh Trì, mềm mại gọi một tiếng: "Cha."
Sau đó liền ngây ngốc để mặc cha bế đi rửa mặt. Đợi đến khi ngồi vào bàn, bị nương nhét vào miệng một cái bánh bao, cậu bé mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Giang Oản Oản thấy cậu bé tỉnh táo, liền trêu chọc: "Không biết là bảo bối nhà ai, hôm qua hùng hồn nói muốn dậy sớm hơn chúng ta, kết quả hôm nay còn phải cha và nương thay phiên nhau gọi mới chịu dậy."