Chương 3: Đoàn Đoàn

Giang Oản Oản xoa đầu nó, đau lòng hôn lên mặt nó, “Đương nhiên rồi bảo bối, cả đời này đều gọi con là Đoàn Đoàn.”

Tần Kỳ An bị nàng hôn một cái, ngượng ngùng cúi đầu, giống như một chú đà điểu nhỏ, Giang Oản Oản nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nó, lại cúi đầu hôn nó tiếp.

Hai người đang nói chuyện ấm áp thì đột nhiên cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Giang Oản Oản ngẩng đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sáng bước vào, chỉ là giữa đôi mày lộ rõ vẻ lo lắng và tức giận.

Tần Tĩnh Trì ôm chặt Đoàn Đoàn, nhìn Giang Oản Oản hỏi: “Sao vậy? Sao Kỳ An lại khóc?”

“Kỳ An còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ, ngươi có nóng giận gì thì trút lên ta là được, hà cớ gì lại làm khó nó.”

Đoàn Đoàn nhìn Tần Tĩnh Trì, nín khóc mỉm cười: “Phụ thân, mẫu thân không mắng con, phụ thân đừng nói mẫu thân nữa, mẫu thân vừa đặt tên thân mật cho con, là Đoàn Đoàn.”

Tần Tĩnh Trì nghe Đoàn Đoàn nói, kinh ngạc liếc nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản nhìn kỹ Tần Tĩnh Trì, người này thân hình cao lớn, dung mạo tuấn tú, nàng nhìn không khỏi đỏ mặt.

Trước đây nàng chưa từng gặp người đàn ông nào tuấn tú như vậy, ở mạt thế, ngày nào mọi người cũng sống trong sợ hãi, sợ ngày mai sẽ mất mạng nên chẳng mấy ai chú trọng ăn mặc, sống đều rất luộm thuộm. Bỗng nhiên nhìn thấy người sạch sẽ lại tuấn tú, không khỏi khiến người ta ngượng ngùng.

Giang Oản Oản nghĩ, nguyên chủ ghét Tần Tĩnh Trì như vậy, chẳng lẽ là đầu óc có bệnh à.

Trong thông tin vừa tiếp nhận được, trước khi thành thân với Tần Tĩnh Trì, nguyên chủ đã yêu một thư sinh, nhưng thư sinh đó tướng mạo bình thường, đến nay vẫn chưa đỗ đạt, ngày ngày chỉ quanh quẩn ở nhà.

Tần Tĩnh Trì này tuy chỉ là một thợ mộc, nhưng lại tốt hơn thư sinh kia nhiều!! Nguyên chủ này đúng là mù mắt!

Giang Oản Oản nghĩ, bao nhiêu năm nay mình chưa từng yêu đương, ông chồng nhặt được này không lấy thì phí, hơn nữa không chỉ tướng mạo rất hợp ý nàng, mà nhân phẩm cũng rất tốt.

Nếu nguyên chủ đã không biết trân trọng, vậy thì nàng sẽ đối xử tốt với người đàn ông này!

Tần Tĩnh Trì nhìn người phụ nữ cúi đầu trầm tư, hôn Đoàn Đoàn vẫn đang khẽ nức nở trong lòng, đặt nó xuống đất, nói: “Kỳ An, con ra ngoài chơi trước đi, phụ thân và mẫu thân nói chuyện, ngoan.”

Đoàn Đoàn lưu luyến mở cửa đi ra, còn ngoái đầu nhìn lại đầy lo lắng, rồi mới từ từ đóng cửa lại.

Sắc mặt Tần Tĩnh Trì hơi trầm xuống: “Tại sao ngươi cứ không chịu đối xử tốt với Kỳ An? Nó cũng là con của ngươi, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao ngươi lại nỡ ra tay với nó?”

Giang Oản Oản ngơ ngác nhìn hắn, chưa kịp nói gì thì nghe hắn tiếp tục nói: “Khi xưa Lý Vi cho ngươi uống thứ thuốc kinh tởm đó, ta thấy không đành lòng mới cứu ngươi ra, là cha mẹ ngươi nhìn thấy cảnh đó, mới ép ta cưới ngươi, ta chỉ không đành lòng để danh tiếng của một cô nương tốt bị tổn hại mà thôi.”