Chương 27: Quỷ đói đầu thai

"Vậy thì con có thể biết tại sao rồi, lúc đó sắp đến mùa xuân, khoai tây đều bắt đầu nảy mầm, cho nên mới có độc!"

"Hơn nữa có lẽ sức khỏe của người đó vốn đã rất yếu, lại ăn quá nhiều khoai tây, nếu không thì dù có độc, ăn một chút cũng không thể chết được!"

Giang Oản Oản tiếp tục an ủi: "Loại chúng ta đang ăn không có độc, cứ yên tâm ăn đi! Hơn nữa chúng con thường xuyên ăn cũng không sao cả!"

Mọi người nghe nàng giải thích vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng Tần Tĩnh Nghiễn lại không cưỡng lại được sự hấp dẫn của đồ ăn ngon: "Tẩu tử đã nói không sao thì chắc chắn là không sao!"

Tần Tĩnh Nghiễn ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Sợi khoai tây buổi sáng ta đã ăn rất nhiều, nhưng cơ thể vẫn rất bình thường, không có chỗ nào khó chịu."

Đoàn Đoàn còn nhỏ, không biết tại sao gia gia và nãi nãi lại sợ khoai tây đến vậy, cũng không biết khoai tây có độc nghiêm trọng đến mức nào, rõ ràng khoai tây rất ngon mà!

"Gia gia nãi nãi ơi! Khoai tây rất ngon, Đoàn Đoàn đã ăn rất nhiều rồi!"

Tần mẫu nhớ lại cẩn thận, thở dài một hơi: "Người ăn khoai tây chết kia đúng là sức khỏe không tốt, là một lão già đã mất thê tử, ước chừng là đói quá, vừa hết mùa đông đã vào núi tìm đồ ăn, có thể tình cờ ăn phải rất nhiều khoai tây đã nảy mầm, thế nên mới chết."

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong liền gắp khoai tây ăn, miệng nói: "Đúng đúng, cả nhà ca đã ăn lâu như vậy mà vẫn không sao, cho nên chắc chắn là không có vấn đề gì!"

Tần mẫu tức giận nhìn cậu: "Con này! Có phải là quỷ đói đầu thai không, ăn chậm một chút!"

Tần Tĩnh Nghiễn cười ngây ngô, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào thức ăn, tiếp tục ăn thịt xông khói và cơm.

Mọi người biết không có độc nữa, lúc này mới tiếp tục ăn.

Ăn xong, trời đã gần tối, Tần mẫu dặn dò nhi tử và nhi tức mấy câu rồi định về.

Giang Oản Oản kéo tay Tần mẫu: "Nương, nương đợi một chút, hôm nay chúng con hái được chút trái cây trên núi, nương mang về một ít, con vào bếp xem, lấy cho nương thêm vài củ khoai tây. Khoai tây nướng trên lửa cũng rất ngon!"

Nói xong Giang Oản Oản vào bếp, nàng thu dọn một ít mận và khoai tây cho vào cái gùi nhỏ, ngẫm nghĩ một lúc, lại vào không gian lấy một miếng thịt xông khói cho vào trong, dùng vải phủ lên trên gùi.

"Cha nương! Con đã thu dọn xong rồi, Tĩnh Nghiễn, đệ đeo gùi đi! Cũng không nặng lắm!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhận lấy gùi đeo lên: "Tẩu tử, vậy ngày mai đệ trả lại cho tẩu."

"Ừ! Được! Cha nương đi chậm, lúc về hai người đi chậm một chút!"

Đoàn Đoàn đứng ở cửa, nói: "Gia gia nãi nãi phải đến chơi với Đoàn Đoàn nhiều hơn đấy!"

Tần mẫu ôm Đoàn Đoàn hôn một cái: "Nãi nãi biết rồi, tôn tử ngoan phải nghe lời nương của con, hôm khác gia gia và nãi nãi sẽ đến thăm cháu."

Nói xong ba người tranh thủ ánh trăng quay về.

Tần phụ Tần mẫu về đến nhà, dọn dẹp đồ đạc trong gùi thì thấy bên trong có thịt xông khói, vừa mừng vừa trách: "Trời ơi! Lão đầu tử, còn có một miếng thịt xông khói nữa này! Oản Oản này cũng thật là, thịt đắt như vậy, giữ lại cho tôn tử ăn mới phải!"

Tần phụ cũng đau lòng phụ họa: "Đúng vậy! Hai lão già chúng ta ăn gì chẳng được! Tôn tử vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải bồi bổ nhiều cho nó!"

"Chúng nó cũng không có tiền dư, bản thân còn sống kham khổ, sao có thể lãng phí như vậy! Không được, mai bảo A Nghiễn đem trả lại cho chúng."

Tần Tĩnh Nghiễn bất đắc dĩ nói: "Cha nương, đây là tấm lòng của tẩu tử, nếu hai người không nhận, trong lòng tẩu ấy cũng không vui, hai người cứ yên tâm nhận đi!"

"Nhà chúng ta cũng nuôi lợn, đến Tết gϊếŧ thì bán một ít, tặng cho nhà ca một ít là được."

Hai cụ nghe cậu nói vậy, mới do dự nhận lấy: "Thôi được, con nói cũng phải, đến lúc đó tặng thêm thịt cho tôn tử của ta!"

Tần Tĩnh Nghiễn mỉm cười bất lực, đây là lần đầu tiên tẩu tử của cậu hiếu kính cha nương của cậu, nhìn họ cẩn thận dọn dẹp đồ đạc trong gùi, cậu biết rằng mặc dù miệng họ thì trách móc nhưng trong lòng không biết vui mừng đến nhường nào!