Chương 25: Nàng nói ít thôi!

Chú mèo tham ăn Đoàn Đoàn phồng má, giống như một chú sóc nhỏ: "Ngon quá!"

Tần Tĩnh Trì ăn rất nhanh, miếng khoai tây vừa vào miệng đã nuốt xuống bụng.

Giang Oản Oản buồn cười đưa đũa cho Tần Tĩnh Trì, nói: "Hai cha con ăn ít thôi, lát nữa gia gia và nãi nãi của Đoàn Đoàn còn đến đây đấy!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu, nhưng đũa đã gắp miếng khoai tây. Hai cha con ngươi một đũa ta một đũa, Giang Oản Oản lắc đầu, tiếp tục xào thịt xông khói.

Thịt xông khói có một nửa nhỏ là mỡ nên không cần cho dầu, cho thêm chút nước, xào một lúc là ra mỡ.

Đợi đến khi thịt xông khói xào gần xong, vớt ra để sang một bên, sau đó cho ớt xanh, gừng, tỏi và hoa tiêu vào nồi xào, đợi ớt xanh xào đến khi chín tới thì nêm thêm chút muối, tiếp đó đổ hết thịt xông khói và hành còn lại vào nồi, xào vài lần, một đĩa thịt xông khói xào hành thơm ngon đã hoàn thành.

Vừa ra khỏi nồi, Tần Tĩnh Trì đã vội vàng đưa đũa ra, trước tiên gắp một miếng cho Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Tĩnh Trì, vành tai dần đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu ăn miếng thịt mà Tần Tĩnh Trì gắp cho, vội vàng quay người đi: "Ngươi... Ngươi và Đoàn Đoàn ăn đi, ta... Ta nấu thêm một bát canh."

Cuối cùng lại đơn giản nấu một bát canh rau xanh, một nhà ba người mới bưng thức ăn ra khỏi bếp.

Ba người ngồi ở bàn ăn một lúc, Tần Tĩnh Nghiễn mới dẫn Tần phụ và Tần mẫu vào.

"Gia gia nãi nãi!"

Tần phụ và Tần mẫu vừa vào, Đoàn Đoàn liền chạy đến ôm nãi nãi đang đi trước, đầu nhỏ cọ cọ vào chân Tần mẫu.

Tần mẫu nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé: "Tôn tử ngoan của nãi nãi, có nhớ nãi nãi không?"

Đoàn Đoàn rất khôn khéo: "Nhớ ạ, nhớ nãi nãi, cũng nhớ gia gia!"

Đoàn Đoàn nắm tay nãi nãi nũng nịu một lúc, mới giống như một tiểu chủ nhân mở lời: "Gia gia nãi nãi, hai người mau ngồi đi, cơm của nương nấu ngon lắm ạ."

Hai cụ liếc nhìn Giang Oản Oản có hơi ngượng ngùng.

Trong lòng Giang Oản Oản có chút không thoải mái, vội vàng chào hỏi: "Cha, nương! Hai người mau ngồi đi, nhân lúc còn nóng mà ăn!"

Tần phụ và Tần mẫu nghe xong, nở nụ cười, vội vàng đáp: "Hở! Được được được!"

Tần Tĩnh Trì đỡ hai người ngồi xuống: "Cha, nương, hai người ngồi bên này!"

Đoàn Đoàn đã lâu không gặp gia gia nãi nãi, nên muốn ngồi giữa hai người: "Cha, nương! Con có thể ngồi cùng gia gia và nãi nãi không ạ?"

Giang Oản Oản gật đầu: "Tất nhiên là được rồi!"

Bánh bao nhỏ này thân thiết với gia gia nãi nãi như vậy, có lẽ trước đây hai cụ rất thương tiểu tôn tử này.

Giang Oản Oản múc cơm xong, thấy mọi người vẫn chưa ăn, liền cầm đôi đũa gắp thức ăn cho từng người: "Cha! Nương! Hai người mau ăn đi, nếm thử tay nghề của con."

Hai cụ thấy nàng trông có vẻ dịu dàng hiền lành thì đều có phần ngạc nhiên, nhìn thức ăn trên bàn mà có chút bối rối.

Các món ăn rất thịnh soạn, có một đĩa thịt lớn, cách chế biến rất đặc biệt, ngoài thịt ra, các món ăn khác trông có vẻ như được cho rất nhiều dầu, khiến Tần phụ Tần mẫu không biết phải làm sao.

Tần mẫu ngẫm nghĩ rồi vẫn ngập ngừng khuyên nhủ: "Oản Oản à, các con cũng chẳng có bao nhiêu tiền, tiêu tiền cũng đừng... Quá phung phí, vẫn nên tiết kiệm thêm chút tiền, sau này có thể..."

Tần mẫu nói thêm vài câu nữa thì bị Tần phụ cắt ngang, ông nhìn Giang Oản Oản, nói với bạn già nhà mình: "Nàng nói ít thôi!"

Đại tức phụ này của nhà mình không phải là người dễ sống chung, vừa mới gả tới đã bắt đầu quậy đòi tách ra, họ không thể lay chuyển được nên chỉ đành nghe theo, chứ thử hỏi có nhà nào có cha nương còn sống mà lại ở riêng!

Bấy lâu nay, nàng cũng chẳng có vẻ gì là hòa nhã với phu thê họ, Tần phụ Tần mẫu đều là người hiền lành, tuy không ưa nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Sau này họ có Tiểu Đoàn Đoàn, thấy nàng cũng đối xử lạnh nhạt với con trai mình như vậy, còn cai sữa sớm, hai cụ không đành lòng, liền bảo Tần Tĩnh Xuyên đưa Đoàn Đoàn đến cho họ nuôi, nuôi đến hơn một tuổi mới đưa trở về.