Chương 19: Tiểu thúc thúc

Cậu bé cầm một quả mận cho vào trong miệng, vừa giòn vừa ngọt, Đoàn Đoàn ăn ngon đến mức nheo mắt lại: “Nương ơi, ngọt quá đi! Nương cũng ăn đi ạ!” Nói xong, cậu bé cầm một quả mận khác đút cho Giang Oản Oản ăn.

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé, nàng ăn hết mận trong miệng rồi lại không kìm lòng được mà thơm bảo bối bé nhỏ ở trong lòng.

Tần Tĩnh Nghiễn ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, từ khi nào tẩu tử của cậu lại đối xử tốt với Kỳ An vậy? Rồi cậu lại nhìn ca ca của mình nhưng chỉ thấy dáng vẻ tự nhiên, không có chút ngạc nhiên nào của Tần Tĩnh Trì.

Giang Oản Oản thấy Tần Tĩnh Nghiễn ngẩn người, nàng cười với cậu rồi nói: “Đệ đệ, đệ nếm thử đi, trái cây hôm nay chúng ta hái ngọt lắm đó!”

“Dạ? À à, vâng ạ, cảm ơn tẩu!”

Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ ngốc nghếch của đệ đệ mình thì lại tức giận, hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, sau đó mới nói với Tần Tĩnh Nghiễn: “Đệ không tới trường, vậy sau này đệ tính làm gì?”

Tần Tĩnh Nghiễn đang ăn mận, khi nghe thấy ca ca của mình nói vậy thì ngơ ngác nhìn hắn.

Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ này, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu: “Đệ muốn thế nào thì cứ như vậy đi!”

Tần Tĩnh Nghiễn thả quả mận trong tay xuống, cậu cúi đầu, vừa ấm ức vừa bất lực. Cậu thật sự không phải là kiểu người ham học nhưng cậu lại cảm thấy cực kỳ có lỗi với đại ca của mình, đại ca luôn đối xử tốt với cậu. Mặc dù sau này có Kỳ An và ra ở riêng, nhưng mỗi lần đi làm về, hắn đều sẽ cho cậu chút tiền để mua bút mực.

Suy nghĩ một hồi lâu, cậu cũng không biết phải làm sao: “Đại ca, đệ xin lỗi.”

Tần Tĩnh Trì thở dài: “Thôi, đây là lựa chọn của đệ, nhưng đệ phải suy nghĩ thật kỹ xem sau này đệ sẽ làm gì, đã mười sáu tuổi thì cũng được coi như là người lớn rồi.”

Tần Tĩnh Nghiễn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, đệ biết rồi.”

Đoàn Đoàn nhìn cha cậu bé, rồi lại nhìn tiểu thúc thúc, sau đó cậu bé nói chuyện như một ông cụ non: “Cha, cha đừng tức giận, tiểu thúc thúc không muốn tới trường, vậy sau này cứ để Đoàn Đoàn đi, Đoàn Đoàn muốn đi học!”

Tần Tĩnh Trì nhìn đôi mắt to tròn của nó, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu này khiến cơn tức giận trong lòng lập tức biến mất, hắn bế nhi tử của mình lên rồi thơm cậu bé vài cái.

“Được! Sau này cha sẽ cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta đi học, chúng ta không học tiểu thúc thúc nhé, sau này phải thi đỗ Trạng Nguyên!”

Đoàn Đoàn ghé sát mặt vào cha mình, cậu bé vui vẻ híp mắt lại: “Vâng! Đoàn Đoàn sẽ đỗ!”

Giang Oản Oản thấy huynh đệ hai người chơi đùa với Đoàn Đoàn, nàng cười nói: “Vậy ta đi nấu cơm trước, các ngươi ăn ít hoa quả một chút, nếu không lát nữa sẽ không ăn được cơm.”

Nói xong thì thơm Đoàn Đoàn một cái: “Đoàn Đoàn chơi với cha và tiểu thúc thúc nhé, nương nấu cơm xong ngay thôi!”

“Vâng ạ!”

Đoàn Đoàn thấy nương sắp đi nấu cơm, cậu bé lập tức bỏ trái cây trong tay xuống, cái đầu nhỏ ghé sát bên tai tiểu thúc thúc: “Tiểu thúc thúc! Tiểu thúc thúc! Thúc đừng ăn quả nữa, nương nấu cơm ngon lắm đó, nếu không lát nữa thúc sẽ không ăn được cơm đâu.”

Tần Tĩnh Nghiễn thơm cậu bé một cái thật mạnh rồi gật đầu: “Được! Tiểu thúc thúc không ăn nữa.”

Giang Oản Oản đi vào trong phòng bếp, nàng bắc cơm lên bếp nấu rồi mới bắt đầu chế biến những con tôm to, sau khi rửa tôm trong chậu gỗ nhiều lần, nàng xử lý chỉ tôm trước rồi để sang một bên.

Vốn dĩ đã có rất nhiều tôm, nhưng lại nghĩ tới hôm nay trong nhà có thêm một người tới ăn cơm, vì vậy nàng nghĩ vẫn nên làm thêm một món nữa, khoai tây nạo vỏ thái nhỏ, sau đó cắt hành gừng tỏi và ớt rồi đặt sang một bên. Cuối cùng rửa sạch rau là có thể bắt đầu nấu cơm!

Nguyên liệu đã gần như được chuẩn bị xong, Giang Oản Oản đi tới cái bếp bên cạnh, mở nắp nồi lên, cơm gạo lứt ở trong đã tỏa ra mùi gạo thơm lưng. Sau đó nàng xới cơm vào một cái chậu gỗ nhỏ. Rửa sạch nồi là có thể bắt đầu xào rau.