Chương 16: Một người trượng phu đẹp trai cao lớn, rắn rỏi, đáng tin cậy!

Ăn một miếng, bánh khoai tây thơm giòn tràn ngập trong miệng, Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn lập tức nhìn Giang Oản Oản với đôi mắt sáng rực.

“Nương ơi nương ơi, ngon quá đi! Đoàn Đoàn rất thích!”

Tần Tĩnh Trì cũng không khỏi gật đầu: “Đúng là rất ngon!”

Giang Oản Oản buồn cười nhìn hai phụ tử: “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, ta chiên nhiều lắm!”

Hai cha con đang ăn bánh, nghe thấy nàng nói vậy thì lập tức gật đầu mà không nói gì thêm.

Giang Oản Oản thấy dáng vẻ ăn uống thỏa mãn của họ, nàng cảm thấy rất vui vẻ, đồng thời cắn một miếng bánh trong tay. Ừm! Đúng là rất ngon!

Ba người ăn sáng no nê, sau một lát nghỉ ngơi, hai người chuẩn bị đi lên núi.

Đoàn Đoàn thấy cha nương của mình muốn đi ra ngoài, cậu bé vội vàng nhìn Tần Tĩnh Trì và hỏi: “Cha, cha và nương định đi đâu vậy ạ?”

Tần Tĩnh Trì xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Cha nương định đi lên núi xem thử, con ngoan ngoãn ở nhà chờ cha nương về, được không?”

Đoàn Đoàn nhíu mày: “Nhưng Đoàn Đoàn cũng muốn đi, Đoàn Đoàn không muốn ở nhà một mình đâu.”

Nghe thấy vậy, Giang Oản Oản đi tới, nàng ngồi xổm xuống đối mặt với Đoàn Đoàn: “Trên núi rất nguy hiểm, hơn nữa thời tiết sáng sớm rất lạnh! Con vẫn còn nhỏ, nếu không cẩn thận đi lạc, bị thương hoặc bị cảm lạnh, vậy cha nương sẽ rất lo lắng đó!”

“Bảo bối nghe lời! Hôm nay con không đi theo cha nương được, đợi hôm nào cha nương đi lên huyện thì sẽ dẫn Đoàn Đoàn đi chơi cùng được không?”

Đoàn Đoàn thở dài như một người lớn: “Vâng, được ạ. Vậy nương và cha nhớ về sớm đó! Đoàn Đoàn sẽ ngoan ngoãn chờ.”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ này của cậu bé thì bật cười, mỗi người thơm cậu bé một cái rồi mới đeo sọt trên lưng và đi ra ngoài.

Hiện tại trời đã sáng, vừa ra khỏi nhà, Giang Oản Oản lập tức nhìn thấy bộ quần áo hôm qua mình thay ra ẩm ướt treo ở trong sân.

Giang Oản Oản kinh ngạc hỏi Tần Tĩnh Trì: “Ngươi giặt hả?”

“Ừm! Sáng nay thức dậy thì tiện tay giặt luôn.”

Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn hắn một cái, mặc dù người này rất kiệm lời nhưng lại yên lặng đối xử tốt với người khác. Người như vậy thật sự... Rất đáng tin.

Nghĩ đến đây, Giang Oản Oản không khỏi cảm thấy may mắn, may mà mình được tới nơi này, vừa có được Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đáng yêu, lại vừa có được... Một người trượng phu đẹp trai cao lớn, rắn rỏi, đáng tin cậy!

Trong lúc Giang Oản Oản đang suy nghĩ lung tung thì có một nam nhân trung niên đứng trước mặt họ mỉm cười.

“Tĩnh Trì, hôm qua nhà đệ ăn cơm hả? Thấy mùi thơm quá! Thơm đến mức Tiểu Bảo nhà huynh không muốn ăn cơm luôn.”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười: “Chào buổi sáng!”

“Hôm qua nhà đệ mới bắt được một con cá, có thể là do tay nghề của Oản Oản tốt nên mới có mùi thơm!”

“Ôi trời! Cá hôi tanh như thế sao có thể ngon được! Nếu đệ không có gì ăn, hôm qua mẹ Tiểu Bảo mới hái được rất nhiều rau dại, để huynh chia cho đệ một ít nhé!”

Tần Tĩnh Trì cười từ chối: “Cảm ơn tam ca, nhưng đệ không cần đâu ạ, trong nhà vẫn còn rất nhiều.”

“Ồ, vậy được rồi, nhưng nếu có gì khó khăn thì cứ tới tìm huynh, chúng ta là hàng xóm mà.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Vâng ạ!”

Lý Quý nhìn cái gùi trên lưng họ rồi hỏi: “Mới sáng sớm, đệ và nương tử đi đâu vậy?”

“À! Đệ định lên núi xem thử.”

“Vậy hai người đệ đừng vào sâu trong núi, có thú dữ đó! Lên núi thì cẩn thận một chút.”

“Đệ mau đi đi!”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nở nụ cười với hắn ta, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

Lý Quý về đến nhà, hắn ta nói với nương tử nhà mình: “Ta còn tưởng rằng hôm qua nhà họ ăn thịt, ai ngờ lại là ăn cá, vậy sao có thể ngon được chứ!”

Nương tử của hắn ta thở dài: “Haiz, thằng nhóc nhà họ Tần cũng không sung sướиɠ gì, nương tử kia của hắn trông thì ngon mà lại không dùng được, trong nhà ngoài nhà gì hắn đều phải lo liệu, thằng oắt con nhà hắn cũng gầy gò yếu ớt.”