Chương 14: Nhi tử của mình chỗ nào cũng đáng yêu

Tần Tĩnh Trì nhìn Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đáng yêu, mềm lòng, không nhịn được ôm cậu bé hôn một cái: "Vậy Đoàn Đoàn giúp cha lau một chút đi." Nói xong liền đưa một mảnh vải ở đầu giường cho con trai.

Đoàn Đoàn đang định nhận lấy, Giang Oản Oản liền lấy từ tay hắn: "Để nương lau cho cha con! Đoàn Đoàn có muốn nằm trong chăn không? Đoàn Đoàn vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao?"

Đoàn Đoàn nghe nương nói, mới phản ứng lại, nương vừa mới giúp mình quấn cái khăn, nghĩ tới đây, Đoàn Đoàn liền lấy tay che mông lại, xấu hổ trốn vào trong chăn, nói một câu: "Vậy... Nương giúp cha lau!"

Giang Oản Oản cùng Tần Tĩnh Trì nghe trong chăn truyền đến thanh âm rầu rĩ mềm mại, nghĩ đến bộ dạng vừa xấu hổ vừa đáng yêu của bảo bối nhà mình, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.

Đoàn Đoàn nghe tiếng cười của họ, càng thêm xấu hổ, cuộn mình thành một cục nhỏ, tức giận nói: "Cha! Nương!"

Hai người nhìn vào cục nhỏ nhô lên trong chăn, chỉ thấy cậu bé càng thêm đáng yêu!

Hai người cười một chút, sau đó Giang Oản Oản mới kéo tấm chăn ra một chút, để lộ phần đầu của Đoàn Đoàn, hôn nhẹ lên cái mũi tròn của nhi tử: "Đoàn Đoàn ngoan! Nằm yên đó, nương sẽ giúp cha lau đầu, không cười con nữa."

Đoàn Đoàn nhìn hai người, trong nháy mắt quên mất vừa rồi xấu hổ mình đến mức nào, chỉ cảm thấy hôm nay thật sự quá tốt, cha và nương đều ngủ cùng mình, được ăn cơm ngon nhất trên đời, quan trọng nhất là nương đã hôn và ôm nó, còn nói sau này sẽ luôn yêu thương nó!

Nghĩ đến đây, khóe miệng cậu bé không khỏi nhếch lên, cơ thể động đậy, đầu cọ vào chân cha.

Tần Tĩnh Trì cúi đầu xuống liền nhìn thấy đôi mắt to trong veo của Đoàn Đoàn, bên trong tràn đầy ý cười. Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng véo má mềm mại của nhi tử, lại véo tai nhỏ của cậu bé, chỉ cảm thấy nhi tử của mình chỗ nào cũng đáng yêu.

Đoàn Đoàn nắm lấy tay cha, so sánh ngón tay của mình với ngón tay của cha, sau đó mở to mắt: "Cha ơi, tay cha to quá! Sau này tay Đoàn Đoàn cũng sẽ to như vậy sao?"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Đúng vậy!"

Đoàn Đoàn bối rối gãi đầu, nhìn bàn tay to của cha, buồn bã nghĩ, tay to một chút cũng không đáng yêu.

Một lúc sau cậu bé lại cười rộ lên nhưng mà sau khi mình lớn lên, có thể đi kiếm tiền giống như cha, cha sẽ không phải vất vả như vậy nữa!

Mùa đông năm ngoái, cha đi kiếm tiền, lúc trở về, trên tay có rất nhiều vết thương, cậu bé cảm thấy đau lòng vô cùng, rất muốn mau mau lớn lên!

"Cha ơi, sau này Đoàn Đoàn lớn lên, nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều bạc, đến lúc đó cha và nương sẽ không phải vất vả như vậy nữa!"

Giang Oản Oản lau tóc trong tay gần xong, nghe vậy, nàng buông khăn tay xuống, nắm lấy tay nhỏ của Đoàn Đoàn nói: "Sau này, không cần Đoàn Đoàn kiếm tiền, cha nương sẽ kiếm nhiều hơn một chút, sau này cho Đoàn Đoàn đi học, về sau làm Trạng Nguyên! Có được không?"

Đoàn Đoàn vui mừng lên tiếng: "Nương ơi, con thật sự có thể đi học sao?"

Giang Oản Oản cười gật đầu: "Đương nhiên! Nhưng mà phải đợi Đoàn Đoàn lớn hơn một chút mới có thể đi!"

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản một cái, cũng gật đầu phụ họa.

Đoàn Đoàn nhìn cha nương, vui mừng cực kỳ, hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường.

Giang Oản Oản sợ cậu bé bị lạnh, vội vàng ôm cậu bé vào lòng, đặt vào trong chăn: "Được rồi, đừng nghịch nữa, mau ngủ đi!"

Lúc này Đoàn Đoàn mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Đợi Đoàn Đoàn ngủ say, Giang Oản Oản mới mở miệng nói với Tần Tĩnh Trì: "Khoai tây mà chúng ta ăn hôm nay, trước đây ngươi đã từng ăn chưa?"

Tần Tĩnh Trì lắc đầu, sau đó nghĩ đến đèn đã tắt nàng không nhìn thấy, lại nói thêm một câu: "Chưa từng!"

"Khoai tây chống đói rất tốt, nếu mỗi nhà đều trồng, sản lượng cũng sẽ rất cao."

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới bắt đầu nghiêm túc xem xét thứ này, hắn cho rằng nó rất ngon, mặc dù nhìn rất to nhưng cũng không nghĩ đến việc trồng trọt.