“Tiểu tử Mễ gia đã trở về!?”
Mễ Vệ Quốc trong lòng sửng sốt, ông không nghe Mễ Châu nói qua, hơn nữa tin tức quan trọng như vậy gia đình bọn hắn lại che giấu.
“Ân, trở về được một đoạn thời gian rồi.” Ngọc Thanh cúi đầu, không muốn Mễ Vê Quốc nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Cô tạm thời thật sự không muốn cho ông biết tình hình thực tế, không thì ông ta có thể sẽ ngăn cản dù sao bọn họ đều họ Mễ!
“Cũng được.” Hai vợ chồng nhà người ta đã lâu không gặp, muốn đi thăm cũng là bình thường.
Mễ Vệ Quốc nghĩ đến người nhà Mễ gia chưa từng xuất hiện liền cảm thấy vô cùng chán nản. Nhưng lại nhìn tiểu cô nương mặc bộ đồ tồi tàn, mỏng manh thương tiếc nói: “Tôi đưa cho cô một lá thư giới thiệu, vậy trên người có tiền và phiếu không?”
Ngọc Thanh thành thật lắc đầu. Nguyên chủ rơi xuống sông cũng làm mất đi số tiền ít ỏi khi ở dưới sông rồi. Mấy đồng kia là cô lấy từ trên người của Lý Tiểu Hoa, phiếu thì cũng đừng suy nghĩ, toàn bộ Mễ gia cũng chỉ có vài cái.
Lần này lên huyện, Mễ Vệ Quốc mang theo khoảng một trăm nhân dân tệ. Nhiều người đã bỏ ra hàng chục tệ cho việc cứu chữa, bây giờ chỉ còn thừa lại một ít: “Trên người tôi còn khoảng hai mươi tệ và một ít phiếu lương thực, trước tiên tôi cho cô mượn mười tệ và bốn phiếu lương thực. Chờ đến khi gặp được tiểu tử Mễ gia thì hãy nhớ phải trả lại. Đây đều là tiền của đội sản xuất.”
Ngọc Thanh ngượng ngùng gật gật đầu, ôi! Một phân tiền đánh gục người anh hùng.
Vì để xoa dịu không khí, cô hỏi: “Mễ thúc, thúc có biết tại sao Ngũ thẩm lại một mực nói tôi hại chết con trai người ta không?”
Mễ Vệ Quốc nghe vậy ‘này’ một tiếng liền nói: “Còn có thể vì sao? Người xui xẻo bị uống nước lạnh còn dính răng, còn không phải gặp cô với con trai bà ta cùng thuyền, cả hai đều bất tỉnh. Cuối cùng cô thì không có việc gì còn con trai bà ta lại không tỉnh lại. Lại thêm lời đồn đại trong thôn nên muốn tìm một người để phát tiết đau buồn và tức giận,, cô chớ để trong lòng, qua khoảng thời gian này mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Ngọc Thanh trừng mắt, loại logic cường đạo này có nghĩa là việc con trai bà ta không tỉnh lại có liên quan đến cô, vậy chẳng lẽ con trai của bà ta bất tỉnh thì người khác cũng không thể tỉnh, họ đều phải đi chết sao?
Tất cả mọi người gặp xui xẻo, nội tâm bà ta mới cảm thấy thống khoái sao?
Khi Mễ Vệ Quốc ở đó, bác sĩ tình cờ cũng đang làm việc. Ngọc Thanh trả lại ly trà rồi tranh thủ thời gian lôi kéo đội trưởng đi làm thủ tục xuất viện. Người ở phòng thanh toán nhìn thấy cô gái hôm qua bị đuối nước bất tỉnh, hiện tại còn sống đứng trước mặt mình.
Không khỏi mỉm cười, trong lòng vì cô cảm thấy cao hứng: “Cô nương lần này đại nạn không chết thật sự là may mắn, khi ra khỏi viện nhớ cảm ơn hai thanh niên đã đưa cô đến đây. Hôm qua nếu không có bọn họ kịp thời lái xe đưa cô đi bệnh viện thì đã nguy hiểm rồi.”
Ngọc Thanh sững sờ một chút, đè xuống nghi hoặc, lễ phép cười cười: “Cảm ơn đại tỷ nhắc nhở.”
Người ở phòng thanh toán thấy cô nghe lời mình trong lòng cao hứng, nhanh chóng giúp cô hoàn thành thủ tục xuất viện.
Dưới ánh mặt trời ấm ấp, Ngọc Thanh đứng dưới sân bệnh viện, mắt nhìn hóa đơn nhập viện tiêu tốn mười tám nhân dân tệ. Tiền này khẳng định không thể trả lại cho đội. Sau này quay lại liền đòi tiền Mễ gia.
Theo ký ức của nguyên chủ mới biết rằng sở dĩ ngày hôm qua người nhà Mễ không có mặt là vì cả gia đình đã bị nguyên chủ đánh mê dược, nếu không thì nguyên chủ cũng không có cơ hội ra ngoài bắt thuyền.
Ngọc Thanh không quan tâm liệu Mễ gia có trả tiền hay không chỉ hỏi nghi ngờ trong lòng: “Mễ thúc, hôm qua không phải người của đội đưa chúng tôi đến bệnh viện sao? Vừa nghe người thu phí nói rằng là hai thanh niên, họ là người làng chúng ta sao?”
Nhắc đến chuyện ngày hôm qua, Mễ Vệ Quốc tỏ ra cảm kích: “Không, đoạn sông đó cách làng chúng ta hơn myowif dặm chẳng phải mới xây một trạm thủy điện sao? Bọn họ chính là công nhân của trạm thủy điện tình cờ đi ngang qua làng chúng ta khi đang trở về huyện. Gặp loại sự tình này, họ đã liên hệ để giúp đỡ, cũng may nhờ có bọn họ, bằng không thì!”
Bằng không thì không chỉ có tiểu tử Mạnh gia không tỉnh lại mà hai người còn lại cũng không thể tỉnh lại.