“Không phải chỉ là nhiệt kế thôi sao? Thực xin lỗi! Hiện tại tôi có chuyện muốn nói với cô ta, chờ nói xong tôi sẽ cùng cô đi đến phòng trực ban.” Ngũ Tiểu Linh chỉ vào Ngọc Thanh đang xuống giường, trong mắt hiện lên vài phần hận ý.
“Khẩu khí thật lớn!” Không phải chỉ là nhiệt kế thôi sao ư??
"Bang!” Trời đã sáng rõ, cô y tá thuận tay tắt đèn.
"Đồng chí này, bà có biết để làm ra một chiếc nhiệt kế cần bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật, bao nhiêu công đoạn, bao nhiêu mồ hôi và công sức của người dân lao động không? Lời nói này của bà đang đi ngược lại với tư tưởng của đông đảo nhân dân lao động chúng ta!”
Vừa nói, cô y tá vừa cẩn thận đánh giá người phụ nữ nông thôn trước mặt bằng đôi mắt sắc bén.
Lời nói vừa rồi của cô y tá trong thời đại này là nghiêm túc. Tiết kiệm giản dị, không lãng phí mới là bản chất thực sự của thời đại này, nếu một số người nghe được lời mà người phụ nữ vừa nói thì sẽ là truyện lớn!
Ngũ Tiểu Linh dù có thương tâm buồn bã đến đâu thì lý trí vẫn còn đó. Bà giật mình trước lời nói vừa rồi: “Đồng chí y tá, lời nói cũng không thể nói lung tung, tôi không phải cố ý làm vỡ nhiệt kế, đó chỉ là ngoài ý muốn là không cẩn thận, tôi có thể quay lại và bồi thường tiền được không?”
Nghe giọng điệu của người phụ nữ quê mùa đã chậm lại, vẻ mặt khẩn cầu cũng đã làm dịu đi phần sự tức giận trong lòng, y tá thở phào một cái, sắc mặt trở nên hòa hoãn hơn.
"Được rồi, đồng chí này, đi thôi!”
Ngũ Tiểu Linh do dự, cân nhắc việc quay lại xử lý con sao chổi kia, việc quan trọng nhất là giải quyết cùng với cô y tá này. Nghĩ đến chiếc nhiệt kế bị hỏng, bà lại cảm thấy đau lòng, chi tiền là chuyện nhỏ nhưng vô cớ lãng phí một chiếc nhiệt kế thì lại khác.
Nếu nó không bị hỏng thì cũng có thể trả tiền và mang về nhà.
Khi rời đi cũng không quên quay lại và trừng Ngọc Thanh một cách dữ tợn.
Ngọc Thanh đối diện với sự hận thù trong mắt bà đều tỏ ra thờ ơ, trong lòng có chút tiếc nuối khi mà người đã bị y tá đưa đi. Nếu không, cô liền có thể báo thù cho vết thương trên đầu ngày hôm qua của mình, lúc đó cô quá yếu để chóng trả. Nghỉ ngơi một đên thể lực gần như hoàn toàn khôi phục.
Thấy Ngũ Tiểu Linh muốn động đến một lần nữa , cô đã chuẩn bị cho bà ta một bài học.
Không thể nghĩ đến....
Khi những người khác rời đi, cô cau mày liếc nhìn chiếc nhiệt kế vỡ trên mặt đất.
Loại thủy ngân này không thể tiếp xúc với không khí, đặc biệt là trong phòng kín.
Y tá không quan tâm nhưng cô lại không thể không để ý, hiện tại cô đang nằm trong phòng bệnh này nên cũng không muốn nhiễm độc thủy ngân.
Mặt đất bên này vừa được dọn sạch, lúc đem trả lại cái chổi, cỗ đẵ gặp Mễ Vệ Quốc tại cửa ra vào.
Đôi mắt ông đỏ ngầu, khuôn mặt đen sạm tái nhợt, liền biết tối hôm qua ông nghỉ ngơi tốt, lễ phép chào: “ Mễ Thúc!”
Mễ Vệ Quốc nhẹ gật đầu, quan tâm hỏi: “Thân thể đã tốt hơn chút nào chưa? Bác sĩ có nói bao giờ thì được xuất viện không?”
“Y tá vừa thông báo hôm nay tôi có thể xuất viện .”
Mễ Vệ Quốc suy nghĩ một chút, hỏi ý kiến của Ngọc Thanh: “Tiểu Thanh, cô thấy thế này có được không? Hôm nay chúng ta phải về, nhưng có việc phải làm sẽ trì hoãn tới trưa. Cô có thể về một mình trước được không?”
Ông chủ yếu là lo lắng Ngọc Thanh đi cùng bọn họ, trên đường lại xảy ra mâu thuẫn với Ngũ Tiểu Linh. Sau đó, đừng nghĩ đến việc được yên tĩnh khi trở về.
Ngọc Thanh đại khái đoán được nỗi lo của Mễ Vệ Quốc, đối với hắn áy náy cười nói: “Mễ thúc, hôm nay tôi có chút việc phải làm, tạm thời không trở về thôn.”
"Cô muốn đi đâu? Xử lý việc gì ?”
Mễ Vệ Quốc không ngờ rằng cô sẽ không trở về làng vào lúc này, anh nghiêm túc dò xét tiểu cô nương trước mắt với bộ quần áo màu xanh trông tương đối sạch sẽ nhưng lại chứp vá vô cùng tồi tàn. Nhưng nó không có mùi như ngày hôm qua.
Hắn nghĩ đến có thể là tối hôm qua tiểu cô nương đã tắm rửa ở bệnh viện huyện rồi phơi quần áo ở góc phòng trực, dù sao chỗ rẽ của phòng trực ban có lò sưởi.
Trong lòng buồn cười, tiểu cô nương nay đã vào huyện rồi cũng thích sạch sẽ.
Bị hỏi sẽ đi đâu, Ngọc Thanh trở nên ngượng ngùng và nhìn thấy Mễ Vệ Quốc nhìn chằm chằm vào mình chờ đợi câu trả lời, cô nhỏ giọng nói: “Mễ Tiến đã trở lại và đang ở trong thành phố, tôi muốn đi gặp hắn.”