Một ý nghĩ lóe lên.
Thân hình mập mạp của Ngọc Thanh xuất hiện trong phòng ăn được trang trí đơn giản chứ không phải văn phòng nơi cô đã bước vào từ trước.
Căn tin của nhân viên cũng như những nơi khác không có một ai, mùi thức ăn quanh quẩn toàn bộ không gian. Những chiếc ghế nghiêng ngả, trên bàn còn một số thức ăn khuya chưa ăn, bắt mặt nhất là một lượng lớn xiên thịt nướng còn có hai nồi gà quay lớn.
Món xiên thịt nướng là bởi vì số lượng quá lớn không có ăn hết, còn nồi gà quay có vị quá cay nên mọi người không thể nào động đũa.
Ngọc Thanh đói đến mức mắt gần như trợn trắng. Không để ý đến bát đũa và những chai rượu bừa bộn trên bàn, cô lấy một bộ bát đũa sach từ tủ khử trùng và múc một bát cháo trứng muối thịt nạc với ba bốn miếng lớn liền đã ăn xong.
Cô vẫn muốn ăn nhưng khi đưa tay lấy xiên thịt nướng trên bàn lại do dự.
Thân thể này đã phải chịu đựng nhiều rồi, nhất thời ăn thịt xiên nhiều dầu mỡ như vậy liệu cơ thể có chịu được không? Câu trả lời hiển nhiên là không.
Ngọc Thanh không cam tâm tình nguyện đặt bát đũa xuống, cô không ăn được cũng không muốn ra ngoài đối mặt với phòng bệnh lạnh lẽo. Thế thì ở lại đây ngửi mùi thơm của món nướng cũng là hưởng thụ.
Cô hít một hơi thật sâu, ngồi xuống ghế, nghỉ ngơi một lúc rồi xắn tay áo lên và bắt tay vào làm việc. Xuyên không đã trở thành sự thật và việc quay trở lại là điều không thể.
Vì studio đã cùng cô ấy xuyên qua nên đây chính là không gian bí mật của cô đi?
Với tính cách yêu sạch sẽ thì làm sao cô có thể để không gian bí mật bừa bộn, lộn xộn như vậy được.
Đem thức ăn thừa sang một cái bàn sạch sẽ khác bên cạnh. Trong thời đại khan hiếm này, cô không dám lãng phí bất cứ thứ gì. Đây cũng là thói quen mà cô đã hình thành từ khi còn ở trong trại trẻ mồ côi.
Sau khi đem chai rượu uống xong liền cất lại vào hộp bìa cứng đựng rượu ban đầu.
Bát đũa được đặt lại vào bồn rửa bát và lau chùi sạch sẽ, bàn được lau sạch sẽ, sàn nhà cũng được quét lau lại hai lần.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, phù! Cô lại cảm thấy đói rồi. Ngọc Thanh lại ăn một bát cháo trứng muối thịt nạc trước khi trở lại văn phòng ban đầu và hoàn tất việc don vệ sinh toàn bộ nhà ăn và phòng bếp, cơ thể đầy đặn của cô đổ mồ hôi đầm đìa.
Cô muốn đi tắm trong phòng tắm ở khu vực văn phòng. Khi đang rửa bát, cô đã phát hiện điện và nước của toàn bộ studio vẫn được cung cấp như bình thường, cũng không phải bởi vì nàng xuyên không mấy chục năm mà bị cắt cung cấp.
Cô gái da đen mũm mĩm trong gương lấm tấm mồ hôi trên trán, nhìn thoáng qua cô ấy ít nhất ba mươi tuổi. Cũng khó trách Chu Thanh Thanh vừa gặp mặt đã gọi cô là đại tỷ.
Du Thanh lấy chiếc khăn tắm treo trên tường bên cạnh và lau mồ hôi trên trán. Chiếc khăn hồng lập tức buến thành một màu đen kịt.
Ách! Nguyên chủ đã bao lâu chưa rửa mặt tắm rửa vậy? Sau đó đưa khăn lên mũi ngửi: “Mùi này thật không thể miêu tả đươc.”
Từ trong ký ức, Ngọc Thanh biết rằng nguyên chủ không có thân phận gia đình nào trong gia đình nhà Mễ, vật dụng dùng để vệ sinh càng không có. Lý Tiểu Hoa ghét bỏ nguyên chủ như vậy sao có thể để cô sử dụng chậu gỗ trong nhà.
Hơn nữa nguyên chủ vốn là người nhu nhược, không da^ʍ chống lại nên cứ ẩn nhận, có khi thời tiết quá nóng thực sự chịu không nổi thì cô sẽ vụиɠ ŧяộʍ ra sông hoặc hồ nước bên cạnh rửa sạch thân thể.
Cứ thế đã sinh hoạt trong nhà Mễ vài chục năm và cô đã tới đây sau đó.
Cô nhanh chóng cởi bộ quần áo đã mặc trên người, ném vào máy giặt có l*иg giặt ở cạnh cửa nhà tắm rồi chọn chế độ giặt nhanh.
Chiếc máy giặt này là mẫu đặc biệt được cô mua với giá 899 tệ khi mới mở cửa hàng trực tuyên.
Khi mới bắt đầu bán quần áo, cô sẽ bán bất cứ kiêu dáng nào phù hợp với bản thân. Đôi khi, cô ấy gặp phải những món hàng trả lại đã bị ố vàng do vận chuyển hoặc mài mòn và chúng cần được sạch và ủi.
Máy giặt này đã được mua từ lần đó.