Ngọc Thanh ấn cặp chân voi xuống dưới chăn, mềm mại không giống cơ bắp của những người mập khác, khi ấn vào thì căng cứng. Có thể thấy rõ đây là hiện tưởng béo giả và thể chất yếu. Cơ thể này cần phải bổ sung thực phẩm bổ dưỡng cộng với thường xuyên tập thể dục.
Nghĩ đến cơ thể lại nghĩ đến thời đại này, muốn đi ra ngoài cần phải xin được thư giới thiệu và phiếu mua đồ. Mặc dù chính sách đã được nới lỏng trong hai năm qua nhưng nếu muốn đi ra ngoài sẽ phải mất một chút thời gian ở nơi hẻo lánh này.
Phải mất thêm hai năm nữa thì chính sách mới chân chính tốt hơn. Vấn đề là cô phải làm như thế nào để sống sót trong hai năm này khi mà không xu dính túi , không người thân.
Ngọc Thanh vừa tuyệt vọng ngã xuống giường bệnh vừa nghĩ muốn làm như thế nào thì như thế đi. Theo động tác ngã xuống của cô, chiếc giường bệnh kiên cố giống như không chịu nổi được gánh nặng lắc lư hai cái. Ngọc Thanh tức giận đến mức đấm vào ván tường và suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Tôi muốn trở về!”
Trong đầu cô thoáng hiện lên cảnh tưởng trước khi bản thân rời đi, lúc đó cô đang đứng trong văn phòng vô cùng quen thuộc.
“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có thể xuyên trở về?”
Ngọc Thanh dụi mắt và ngắm nhìn mọi thứ, không sai! Đây là studio thương mại điẹn tử của cô ấy.
Những chiếc bàn làm việc, giá sách, máy tính, bàn uống cà phê quen thuộc.
Cô đã trở về nhưng còn nhân viên của cô ấy thì sao?
Ở đây thật yên tĩnh, yên tính đến đáng sợ.
Ngọc Thanh vội vàng đi hai ba bước tới cửa. Ngay khi cánh cửa mở ra, nội thất nguyên bản cũng không thay đổi với hàng chục máy tính cùng máy in xếp dọc hai bên, ngay cả bình nước chỉ còn một nửa trong góc vẫn không thay đổi.
Thay đổi duy nhất là trong toàn bộ đại sảnh đều không có ai.
Chẳng lẽ tất cả đều ở dưới nhà kho tầng một sao?
Khi đi tới cầu thang, Ngọc Thanh đột nhiên dừng lại vì cô không hề nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc của mình khi di chuyển.
Cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy đôi chân to không đi giày xa lạ.
Trong cuộc đời có niềm vui hay nỗi buồn nào cùng lắm cũng chỉ được như này thôi.
Ngọc Thanh bất lực ngồi trên cầu thang.... Tôi thực sự không thể trở về rồi!
Không biết qua bao lâu, Ngọc Thanh vực dậy lấy lại tinh thần đi dọc theo cầu thang xuống tầng một.
Cửa cuốn của nhà kho được kéo lên, toàn bộ nhà kho giống như tầng hai được chiếu sáng bởi vô sô bóng đèn tiết kiệm năng lượng, sáng như ban ngày.
Bên phải cầu thang, cửa phòng phát sóng trực tiếp được trang hoàng rộng mở cũng không có ai trống trải như bên ngoài.
Ngọc Thanh lấy chiếc điều khiển từ xa cạnh cửa kho ra và ấn nút mở. Cánh cửa xếp của nhà kho chậm rãi đi lên.
Bên ngoài tối đen như mực, khiến lòng Ngọc Thanh chìm xuống một cách lạ thường.
Quả nhiên dù cô cố gắng bước ra ngoài thì đều bị một hàng rào vô hình chặn lại.
Ngọc Thanh không từ bỏ ý định mà đã cố gắng nhiều lần nhưng lần nào cũng bị bật lại.
Cô quay lại nhìn nhà kho với những kệ chất đầy hàng hóa sau đó bước đến chiếc gương soi toàn thân trong phòng phát sóng trực tiếp và nhìn chằm chằm vào cô gái quê da đen mập mạp trong gương. Những suy nghĩ trong đầu vô cùng hỗn loạn, chỉ một ý niệm lóe qua cô đã trở lại giường bệnh ban đầu.
Không đợi cô kiểm tra kĩ hơn, bụng phát ra tiếng ùng ục ùng ục.
Ngọc Thanh nhìn ánh trăng xiên qua cửa sổ, chắc hẳn trời đã khuya rồi. Tính theo cách này, tối ngày hôm trước cô đã uống một bát cháo, chưa ăn một hạt gạo nào, ngâm mình trong nước, đánh nhau rồi ngủ quên. Nhu cầu cấp bách lúc này là cô cần một thứ đồ ăn bổ dưỡng nào đó để lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.
Bây giờ nhà ăn bệnh viện đã sớm đóng cửa mà ở bên ngoài cũng không kiếm được cái gì ăn.
Ngọc Thanh nhớ đến lối vào văn phòng khác, nơi có hai căn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông phía dưới cầu thang. Khi đang sửa sang lại studio của mình, tiện thể cô đã sửa lại hai phòng một chút, một dùng làm phòng bếp và phòng còn lại làm phòng ăn. Cung cấp bữa trưa và bữa tối dành riêng cho nhân viên.
Do mở cửa hàng trực tuyến nên sắp xếp theo hai ca làm việc, có người trông máy tính ca sáng và ca tối.
Trước khi bất tỉnh vì quá say, cô và nhân viên đã ăn đêm tại phòng ăn đó.