Bàn vuông và băng ghế đẩu thường có thể dùng để chiêu đãi khách uống trà, hoặc cũng có thể dùng làm bàn ăn.
Mặc dù có chút đơn giản nhưng khu vực này trong phòng khách của mọi người đều bày biện giống nhau và cô ấy không muốn trở nên quá khác biệt vào lúc này.
Một bộ bàn ghế trong thư phòng có giá hai mươi tệ do việc lắp đặt ngăn kéo phức tạp, ghế có giá tám tệ và giá sách có giá mười tám tệ.
Một bồn tắm là mười tệ và hai cái chậu gỗ nhỏ là tám tệ.
Chiếc tủ phức tạp hơn. Nó được thiết kế để đựng những vật dụng lớn như bát đĩa ở một bên, bên kia có các ngăn nhỏ để đựng các loại gia vị như dầu, muối, nước tương, giấm, v.v. Phía dưới có kệ là loại kệ có thể đựng chậu trồng rau và chậu rửa. Loại này đắt nhất có giá ba mươi lăm nhân dân tệ.
Còn thớt, thìa gỗ và những vật dụng nhỏ khác thì sẽ được tặng như một món quà mà không phải trả tiền.
Không phải là cô không biết, nhưng cô đã bị sốc khi tính toán rằng đồ nội thất và đồ dùng có giá tổng cộng là một trăm hai mươi chín tệ. Cộng thêm chi phí ở thành phố ngày hôm kia, nó chỉ là hai trăm tệ.
Ngoài việc mượn tiền Mễ Thiên Cẩm, cuối cùng Ngọc Thanh vẫn còn trong tay hơn một nghìn ba trăm nhân dân tệ, số tiewnf này chưa từng được sử dụng.
Nếu không có phòng làm việc này đến cùng thì cô đã phải uống gió tây bắc khi bước vào thế giới khác này.
Đội trưởng Trường Thanh có thể cử người gửi bàn vuông, ghế đẩu và chậu gỗ cho cô khi trở về. Đối với những chiếc bàn làm theo yêu cầu, trước tiên cần phải đặt cọc một khoản nhỏ, sau đó sẽ trả toàn bộ giá sau khi nó được giao cho cô.
Cuối cùng khi chất đồ lên và rời đi, Ngọc Thanh nghĩ nghĩ liền mua thêm hai chiếc hộp gỗ nếu không có tủ quần áo thì cô sẽ dùng hộp gỗ để đựng quần áo và chăn ga gối đệm.
Những chiếc hộp gỗ có giá mười tệ một chiếc và có cả loại hai mươi tệ. Những chiếc hộp làm bằng gỗ không hề đẹp chút nào, tuy vừa nặng vừa cồng kềnh nhưng chúng rất chắc chắn và bền bỉ.
Tiền càng ngày càng hao hụt, Ngọc Thanh lại thở dài.
Theo sau người giao hàng là cậu con trai già đầu trọc ngồi ngay mép xe. Khi họ bước vào trạm điện, họ đã bị lính canh chặn lại ở cổng và hỏi vài câu. Thấy là công nhân viên chức của nhà máy điện, bọn hắn liền cho mọi người đi vào trong.
Sau khi nhà máy điện hoàn thành, khu dân cư vẫn náo nhiệt như ngày hôm qua nhưng hôm nay lại khá yên tĩnh vì hôm nay hầu hết mọi người đều xuống thị trấn để mua đồ.
Xe bò từ từ dừng lại trước tòa nhà ba tầng, Ngọc Thanh nhảy ra khỏi xe, miếng thịt trên người cô lắc lư vui vẻ được cả hai tay đè lại. Chợt vô ngẩng đầu một cái liền chạm phải đôi mắt thờ ơ và lạnh lùng. Nhưng anh ấy mang lại cảm giác quanh người có một tầng không khí thư sinh.
Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn và đẹp trai như vậy xuất hiện trước mặt cô, lại là khi cô đang trong thời điểm chật vật, Ngọc Thanh có chút bối rối để che giấu sự hoảng loạn của mình, cô vuốt mái tóc bị gió thổi bay, ho nhẹ: “Đồng chí Tương, đồng chí cũng ở đơn vị này sao?”
Tương Nhất Sâm miễn cưỡng gật đầu, liếc nhìn chiếc xe bò chất đầy đồ đạc, rồi liếc nhìn căn hộ ở tầng một mà không nói gì, đi vòng qua xe bò rồi rời đi.
“.”
Ngọc Thanh bĩu môi nhìn tấm lưng cao thẳng của anh, không nói gì, quay người lại nhờ người đàn ông đầu trọc nhỏ bé giúp cô dọn bàn và ghế đẩu vào nhà.
Tiễn tiểu đầu trọc đi, nhìn phòng khách đã không còn trống trải nữa, Ngọc Thanh vui vẻ xắn tay áo lau sạch bàn ghế thẳng đến khi nhẵn bóng không còn bụi mới dừng lại
Dọn dẹp nhà cửa không lâu, Ngọc Thanh nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài, cô nhìn ra cửa, thấy những người đi thị trấn hôm nay đã trở về.
Nhìn vào nụ cười của họ, lẽ ra mọi người đều thu hoạch được gì đó.
Trần Úc Trúc được phân vào cùng tòa nhà với Ngọc Thanh. Cô ấy ở đơn vị thứ hai và Ngọc Thanh ở đơn vị thứ ba.
Cô bước đến cầu thang và vô tình nhìn thấy Ngọc Thanh, sau đó mỉm cười với vẻ mặt khá tự hào và nói với giọng điệu khoa trương: “Đồng chí Ngọc Thanh, tại sao hôm nay cô không đi thị trấn với chúng tôi? Từ nay về sau làm việc ở đây có thể sẽ thiếu thứ này thứ kia trong quá trình sinh hoạt. Hôm nay không xuống thị trấn, sau này thiếu đồ thì sẽ làm gì? Hôm nay tôi đã mua không ít! ”