Chương 43: Bất ngờ





Đi được một đoạn, rẽ vào một con đường núi không có người, Ngọc Thanh ném bộ chăn ga gối đệm đang mang vào phòng làm việc, sau đó nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc. Hiện tại đi đường đã nhẹ nhõm hơn nhiều.



Đau chân có thể nằm trong phạm bi chịu đựng được. Khi đi ngang qua một ngôi làng, Ngọc Thanh hỏi dân làng về trạm thủy điện Lăng Giang.

Khi dân làng nghe về nhà máy điện mới được xây dựng, mọi người đều có điều gì đó để nói.

Cô không muốn nghe những lời bàn tán của dân làng nên nhanh chóng ngắt lời họ và hỏi họ cách thoát ra ngoài.



Một người dân làng chỉ vào con đường đất mới xây và nói: “Cô không cần phải đi qua Thị trấn Lại Thị để đến Nhà máy Thủy điện Linh Giang. Cô có thể đi dọc theo con đường này và đi thẳng đến nhà máy điện.”

“Chỉ cần đi bộ trên con đường này là có thể đến đó?” Sự ngạc nhiên đến quá đột ngột khiến Ngọc Thanh không thể tin được.

“Đúng vậy, chỗ chúng ta ở Lai Thị quản lý, con đường này là đặc biệt xây dựng vì nhà máy điện, cô có thể đi bộ dọc theo con đường này, ước chừng một giờ sẽ tới.”

“Thật sự, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều, nếu không tôi có thể đã bỏ lỡ ngã tư này và đi thẳng đến Lại Thị.”

Ngọc Thanh phấn khích đến mức cô nghĩ mình sẽ đi bộ vào ban đêm, nhưng cô không muốn đi đường vòng giữa chừng và đi bộ thêm một giờ nữa để đến đích.

Cô muốn cảm ơn dân làng nhưng chợt nhận ra rằng không thể mang ra được gì phù hợp.

Trong lòng ảo não, sao cô không nhớ mua một cân kẹo ở nhà Nhị Cương?

Tạm biệt những người dân làng chất phác, Ngọc Thanh rẽ vào con đường đất mới xây.



Bây giờ đang đi trên con đường đất mới xây, dẫm lên nền đất cứng, Ngọc Thanh bước đi với nghị lực lớn và nhanh hơn trước. Có vẻ như hoàn toàn đúng khi mọi thứ đều phụ thuộc vào tâm trạng của bạn.



Sau khi rẽ qua hai ngọn đồi đã có thể nhìn thấy một số tòa nhà ở phía xa. Cô nghĩ bản thân đang gần đến nhà máy điện.

Ngọc Thamb trốn trong bụi cỏ bên đường, phát hiện phía sau không có ai nên nhanh chóng lấy hành lý từ studio ra.



Tất cả trang thiết bị đã trở lại như ngày hôm qua, hai đầu một cây gậy gỗ, phía trước treo một chiếc xô sắt, phía sau là một chiếc giường.



Một đầu nhẹ, một đầu nặng. Ngay cả khi đã quen với việc mang gánh nặng, Ngọc Thanh cũng không thể quen được.



Còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng động cơ của một chiếc ô tô đã vang lên từ phía sau. Không lâu sau, chiếc xe đó đã đuổi kịp cô.



Con đường không rộng lắm nên Ngọc Thanh đi bộ nép về phía ven đường.

Cô tưởng chiếc xe sẽ lao qua thật nhanh nhưng không ngờ nó lại kêu một tiếng rồi dừng lại trước mặt cô.

“.”

“Chào! Ngọc Thanh, cô đi đâu vậy? Con đường này là đến nhà máy điện. Cô có định đi đến nhà máy thủy điện không? Tôi sẽ đưa đến đó nhé?”

Ngọc Thanh vừa nghe thấy giọng nói nhiệt tình này, nhìn kỹ hơn và xem đó có thể là ai. Nếu không phải là Khương Cương mà cô gặp lần trước thì còn có thể là ai

“Khương Cương?”

“Này, là tôi đây.” Khương Cương duỗi người ra ngoài cửa sổ, tựa vào cửa sổ xe, cười toe toét và vẫy tay với cô ấy.

Ngọc Thanh phát hiện ra Bành Quốc Lễ đang ở trong đám người ở trên xe, cô mỉm cười với anh và muốn băng qua xe để nhìn vào phía trước xe.

Lúc này, Bành Quốc Lễ nhảy xuống xe, tiếp lấy hành lý trên vai, nhấc chăn và xô lên xe tùy ý nhặt lên. .

“Bành” Ngọc Thanh đã quá muộn để ngăn cản anh ta, vì vậy anh ta đã hành động mà không hỏi ý kiến.

“Con đường này dẫn thẳng đến trạm thủy điện, đừng nói với tôi là không đến được trạm điện lên xe nhanh lên.” Bành Quốc Lễ đẩy cô một chút rồi giục cô lên xe.

Lúc này, phía trước xe lại vang lên giọng nói của Khương Cương: “Ngọc Thanh, lên xe nhanh lên. Nếu cô có chuyện gì muốn nói, chúng tôi sẽ nói chuyện với cô sau.”

Ngọc Thanh xoa xoa đôi vai đau nhức của mình và đi thẳng theo Bành Quốc Lễ vào trong xe mà không nói thêm gì.

“Sao lại có nhiều người ở trên xe cùng nhau thế?”

Bành Quốc Lễ nhảy lên xe, phủi bụi trên tay rồi nói: “Xe do trạm thủy điện phái đến đón chúng tôi từ trong thành phố. Cô không biết à?”

“…” Ngọc Thanh chớp mắt, vậy là cô lại bị con súc sinh lông lá đó lừa!



Có phải vài giờ đi bộ này là vô ích?

“Không ai nói với tôi cả!” Cô muốn khóc!



Có ô tô chính là nó nhanh hơn. Nhìn từ xa, vẫn còn bốn hoặc năm dặm nữa. Xe vừa nhấn ga là đã đến rồi.



Sau khi đi ngang cầu bắc qua sông, xe nhanh chóng lái vào khu vực nhà gỗ.