Chương 42: Hành trình mới

Khi Ngọc Thanh rời khỏi sân nhà Nhị Cương mang theo một vật nặng.



Nó được khiêng bằng một cây gậy gỗ, một đầu có chăn bông, một đầu treo một chiếc xô sắt. Trên tay còn có một cái chậu rửa. Đồ vệ sinh cá nhân và một số vật dụng nhỏ đều được cho vào xô, nhưng dù vậy, một đầu vẫn nhẹ còn đầu kia lại nặng.



Ngọc Thanh chưa bao giờ chọn bất cứ thứ gì, nhưng nguyên chủ thì có. Cô tìm kiếm kỹ thuật gồng gánh từ trí nhớ của mình, và đặt tấm trải giường ra phía sau càng gần lưng càng tốt. Có một chiếc xô thiếc treo ở phía xa trước mặt cô.

Với chiếc xô đung đưa trước mặt, Ngọc Thanh cuối cùng cũng tìm được một góc không có người ở. Cô đặt một số thứ khó mang theo bằng gậy gỗ vào studio, chỉ để lại một chiếc chăn ga gối đệm và một chiếc túi vải thô.

Không có gánh nặng, mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều.

Khi đó Ngọc Thanh mới có chút lòng cảm mến đối với thế giới này và cô cũng đang nỗ lực để tồn tại trong thế giới này.



Công việc sắp giải quyết xong, đầu óc mới có thể dần dần bình tĩnh lại.

Ngày hôm sau cô dậy sớm, vào studio ăn một bát mì, thu dọn đồ đạc và gọi Trình Lệ Lệ đến kiểm tra.

Thật ra thì chẳng có gì để đóng gói khi chuyển đến, thứ quý giá nhất cô ấy mang theo bây giờ có lẽ là bộ chăn ga gối đệm cô ấy mang về ngày hôm qua.

Cô vẫn mặc quần áo rách rưới, đi đôi giày bông mới mua ở chợ đen, một chiếc chăn ga và một chiếc túi vải cũ. Đây là tất cả tài sản của cô lúc này.

Sau khi Trình Lệ Lệ kiểm tra phòng và xác nhận không có hư hại gì, vô liền được đưa xuống lầu.



Trạm thủy điện Lăng Giang ở huyện Triều Dương, thành phố Nghi Thành, thực chất thuộc thẩm quyền của thị trấn Lai Thị, huyện Triều Dương. Làng Mễ Gia ở Thập Bát Lý thuộc thẩm quyền của Thị trấn Mạch Thị.



Thị trấn Lai Thị và thị trấn Mạch Thị nằm cạnh nhau. Ngọc Thanh hiện không biết vị trí cụ thể của nhà máy điện? Cô nghĩ rằng nó sẽ không quá gần làng Mễ Gia và cô không muốn thỉnh thoảng chạm mặt với chồng cũ.

Bắt xe buýt từ thành phố trở về huyện Triều Dương, Ngọc Thanh thót tim khi hỏi chuyện ở bãi đậu xe. Sau đó, cô mới biết rằng mỗi ngày chỉ có một chuyến xe buýt từ huyện đến thị trấn Lai Thị vào lúc hai giờ.



Với phương tiện đi lại bất tiện như vậy, chẳng trách Mễ Thiên Cẩm nói rằng tương lai hai người sống riêng phần mình. Đến thăm huyện chắc hẳn đã khó khăn lắm chứ đừng nói đến việc vào thành phố.



Mặt trời lúc này đã lặn về hướng Tây, nghĩa là đã quá 12 giờ trưa mà không cần nhìn thời gian.



Đúng như dự đoán, bãi đậu xe chẳng còn gì ngoài những chiếc xe buýt vừa chở khách. Sau khi tìm hiểu thêm, cô phát hiện ra rằng những chiếc xe buýt từ Lại Thị đã rời đi cách đây một giờ.

Ngày nay người ta đi ra ngoài có ba cách, một là bằng ô tô, hai là bằng xe bò, và cuối cùng là đi bằng hai chân.

Xe buýt đã rời đi, vẫn còn nửa ngày nữa, Ngọc Thanh đành phải xách chăn đệm và làm việc bằng hai chân.



Một cô gái mập mạp nặng hơn một trắm sáu mươi cân trên vai vác chiếc chăn bông nặng mười cân, không lâu sau khi rời huyện bao lâu thì kiệt sức, ngã gục bên lề đường.

Ngọc Thanh ngồi trên một tảng đá ven đường thở hổn hển, trên đầu có nắng mùa đông ấm áp, nếu không phải vội vã chạy đi, có lẽ cô đã bị nắng ấm phơi cho buồn ngủ.

Dừng lại dọc đường, cô ngồi xuống ven đường uống nước và nghỉ ngơi, Ngọc Thamh tính toán thời gian cô rời khỏi huyện đã hơn một giờ, phải mất hai giờ mới đến nơi. Ở đây bây giờ là ba giờ, cô đã đi được khoảng một phần ba lộ trình.

Tính ra thì cô đến Lại Thị cũng không muộn hơn 7 giờ tối, từ Lại Thị đến trạm thủy điện vẫn còn một chặng đường dài.

Ây!



Không dám nghĩ tới!

Tại sao cuộc đời cô lại khốn khổ đến vậy?

Ngọc Thanh sắp khóc nhưng không có nước mắt.



Mễ Thiên Cẩm, người đàn ông đánh gϊếŧ một ngàn đao, đã sắp xếp một công việc để giúp cô ở xa như vậy. Cái này cần có bao nhiêu chán ghét mới có thể không khách khí như vậy.