Chương 31: Lại chạy về

Ngọc Thanh không biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà máy. Khi cô đến tòa nhà văn phòng của nhà máy thì đã gần bốn giờ chiều.

May mắn lần này không có đi ra ngoài, Mễ Thiên Cẩm đang ngồi trong văn phòng.

“Sao cô lại đến đây?” Mễ Thiên Cẩm nhìn thấy người phụ nữ bước vào văn phòng trở nên hưng phấn, lập tức đứng dậy.

Cô bối rối trước anh ta, người này quá ‘nhiệt tình’.

Nhưng cô cười toe toét với anh, “Cái gì? Là một người vợ, tôi không được đến phòng làm việc của chồng mình? Đây là loại quy định gì vậy?”

“Cô!”

Mễ Thiên Cẩm mới hiểu được sự vô liêm sỉ của cô dâu nuôi từ bé này, anh nhanh chóng bước đến cửa, nhìn xung quanh và thấy hành lang không có ai, liền thở phào nhẹ nhõm rồi đóng chặt cửa lại.

Ngọc Thanh ngồi trên ghế hứng thú nhìn bóng lưng có chút hoảng hốt của đối phương: “Sợ người ta biết chuyện của chúng ta sao? Hay là quan hệ vợ chồng của chúng ta thật đáng xấu hổ?”

“Hôm nay cô đến đây làm gì?” Mễ Thiên Cẩm lười nói những chuyện vớ vẩn khác, quay lại bàn làm việc ngồi xuống. “Nếu là vì công việc, e rằng chuyến đi hôm nay của cô sẽ đi vô ích. Tìm việc khó lắm. Ở thành phố có bao nhiêu người nhàn rỗi xếp hàng chờ việc làm?

Công việc đã sắp xếp xong, anh không muốn nói với cô một cách vui vẻ, anh muốn cô vội vã một chút.

Nghe vậy, dù có lo lắng và khó chịu đến thế nào, Ngọc Thanh cũng không muốn mất bình tĩnh trước mặt Mễ Thiên Cẩm.

Vì thế nàng xua tay như không quan tâm đến Mễ Thiên Cẩm: “Không có việc gì gấp, anh có thể dành thời gian tìm kiếm, nhất định phải giúp ta tìm một công việc nhẹ nhàng, lương cao và phúc lợi tốt. Những năm này ở nông thôn ăn nhiều khổ. Sau bao đau khổ, đã đến lúc phải lên thành phố hưởng phúc ”.

Mễ Thiên Cẩm nghe xong những lời này, không khỏi cười lạnh, nheo mắt nhìn cô gái mập mập đối diện, cười khinh thường nói: “Cô đang mơ thấy cái gì vậy? Tại sao tôi lại cảm thấy công việc mà cô đang nói đến là tốt hơn công việc tôi đang làm bây giờ?”

Tìm được việc làm lương cao và phúc lợi tốt thì chỉ cần tìm một ông già mà cưới!

Không cần phải phấn đấu, trực tiếp nằm thắng!

“Cái này sao có thể so sánh được? Anh là lãnh đạo nhà máy máy móc.” Ngọc Thanh ngây thơ khoát tay nhấn mạnh: “Không thể so sánh, không thể so sánh!”

Mễ Thiên Cẩm tức giận cười nhạo người phụ nữ vô liêm sỉ và ngu dốt này, còn muốn so sánh với hắn?



Cô ta có hiểu thuật ngữ “sự khác biệt giữa mây và bùn” không?

“Cô còn nghĩ có thể chọn nghề, vậy thì tốt nhất là công việc không chọn cô, một người phụ nữ như cô muốn văn hóa không văn hóa, ngoại hình không ngoại hình, kỹ thuật cũng không có kỹ thuật. Quét sàn ở nơi làm việc chỉ vì tôi đánh giá cao cô rồi!

Mễ Thiên Cẩm cũng bị buộc phải vội vàng nói, lời nói có chút kiêu ngạo.

Ngọc Thanh tự động bỏ qua những lời công kích cá nhân trước đó, câu cuối cùng khiến mắt cô sáng lên.

Người nói vô ý nhưng người nghe có ý định.



Theo tình hình hiện tại, thậm chí có thể sắp xếp cho cô ấy làm việc trong nhà máy để quét sàn. Cô ấy không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ cần cô có thể ở lại thành phố và không phải quay lại làng Mễ gia, cô ấy sẽ rất biết ơn.

Về ngoại hình và tài năng của cô, đó không phải việc của anh ta! Dù có thì tạm thời cũng có thể ẩn nhẫn.

“Anh nên dành thời gian tìm kiếm công việc. Anh là quý nhân có việc phải làm. Anh không thể trì hoãn công việc của mình vì chuyện cá nhân của tôi.”

“Nói cho tôi biết, sao hôm nay cô lại đến đây?” Mễ Thiên Cẩm nghiến răng nghiến lợi, không muốn nghe những lời lẽ cao ngạo này từ cô.

Ngọc Thanh nhìn đôi má đang co giật của anh, gãi gãi tai nói: “Cái này? Năm tệ anh đưa cho tôi đã dùng hết từ lâu rồi, hôm nay tôi chưa ăn gì, tôi có thể lấy thêm một ít tiền và phiếuluowng thực không?”

Lời nói có vẻ dò hỏi nhưng giọng điệu và thái độ lại rất thực tế, khiến Mễ Thiên Cẩm tức giận đến mức không còn giữ được hình ảnh nghiêm túc thường ngày của mình.