Đối mặt với câu hỏi quan tâm của Tiểu Trương và ánh mắt quay sang của Tương Nhất Sâm, Ngọc Thanh không hiểu sao lại cảm thấy mặt hơi nóng.
“Không sao đâu, cảm ơn vì đã quan tâm. Tôi sẽ rời đi trước.”
Tiểu Trương nhìn vào tấm lưng tráng kiệt vội vàng chạy đi rõ ràng có chút bối rối.
Tương Nhất Sâm đầy ẩn ý liếc nhìn Tiểu Trương, không nói một lời, đi ngang qua anh và bước vào bộ phận kỹ thuật.
Tiêu Trương nhìn cảnh tượng này thấy không hiểu thấu, gãi gãi đầu, cảm thấy người này suy nghĩ có gì đó không đúng, hành động càng ngày càng kỳ quái.
Trở lại văn phòng, cứ nghĩ mãi trong đầu ý nghĩa cái nhìn cuối cùng của Tương Nhất Sâm.
Hành lang bên ngoài trở nên yên tĩnh, người trong phòng quay lại việc riêng của mình. Trong khung cảnh yên tĩnh này đột nhiên vang lên một tiếng kêu!
“À! Tôi biết rồi!”
Sau khi vỗ bàn, anh cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt cuối cùng của anh Tương, kết hợp với ánh mắt của cô gái mập
Chắc hẳn anh ấy đã nghĩ đến là....
Tưởng cô mập đó thích anh!
“Tiểu Trương, anh phát bệnh động kinh à. Tại sao lại đập bàn? Anh muốn dọa chết người!” Tiểu Thôi, nữ đồng chí duy nhất trong văn phòng, trừng mắt nhìn anh ta.
Ai vậy? Vừa rồi cô đang nghĩ nên đan tay áo bao nhiêu vòng nữa, khi bị anh ta dọa sợ, suy nghĩ rõ ràng của cô lại bị gián đoạn, làm như vậy có thấy tức giận không chứ?
Một đồng nghiệp khác cũng nhìn anh như thể anh bị bệnh tâm thần, Tiểu Trương nhanh chóng xin lỗi cả hai.
Và ở phía bên kia...
Ngọc Thanh chỉ cảm thấy hơi nóng trên mặt giảm bớt sau khi rời khỏi nhà máy . Đồng thời, cô cũng đang thắc mắc, phản ứng vừa rồi của cơ thể sao lại vượt quá tầm kiểm soát của cô?
Không phải là trước đây chưa từng nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào, chỉ là cao hơn một chút, dáng người đẹp hơn một chút, tính tình lạnh lùng hơn một chút, học thức hơn một chút, cô làm sao có thể mong đợi và mặt đỏ tim run chứ?
Phản ứng bất thường của cơ thể đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng cô ấy!
Cô cứ tự nhủ trong lòng: Phụ nữ không được tự mình đa tình! Đặc biệt là với người lạ!
Vẫn còn sớm, đã đến giờ đi làm, đường phố vắng tanh, Ngọc Thanh cứ nghĩ đến công việc và cảm thấy rất phiền muộn.
Cô không muốn về nhà khách quá sớm nên đi lang thang trên đường, cố gắng tìm một bác gái và hỏi xem có nhà ở đâu đó cho thuê không.
Bất kể Mễ Thiêm Cẩm có giúp cô tìm việc làm hay không, cô cũng không muốn quay lại làng Mễ gia. Ở thời đại này, ý thức gia tộc vẫn còn rất mạnh mẽ. Cô, một đứa trẻ mồ côi khác họ đã xúc phạm đến gia tộc. Gia đình Mễ muốn tiếp tục sống ở làng Mễ gia có thể hơi khó khăn.
Vì vậy, cô muốn tận dụng cơ hội ngàn năm có một này để tiến lên dựa vào Mễ Thiên Cẩm.
Vô luận thiên hạ gọi bản thân là hèn hạ hay là sói mắt trắng, tóm lại, ở thế giới xa lạ không có người thân này, cô nguyện ý bị gϊếŧ để kéo hoàng đế xuống ngựa!
Cô không thèm đếm xỉa!
Với tình trạng thiếu nhà phổ biến ở thời đại này, việc thuê một căn nhà ở thành phố cổ rất khó khăn, và vì liên tiếp chủ nhà cho thuệ ở cùng gia đình chủ nên Ngọc Thanh không được hài lòng cho lắm.
Sau đó, cô hỏi về một ngôi nhà cũ, không có người ở ở ngoại ô. Nó có ba phòng, một phòng chính, một phòng ngủ và một nhà bếp.
Thật hoàn hảo khi cô ấy sống một mình, tiền thuê nhà so với khu vực thành thị tương đối rẻ chỉ 5 tệ một tháng.
Sau khi chạy cả buổi sáng, gần hai giờ chiều khi quay lại một con đường trong thành phố cô đã đói rồi.
Ngọc Thanh vốn muốn quay lại nhà khách và vào studio nấu một bát mì, nhưng khi đi ngang qua một nhà hàng quốc doanh, cô không thể chịu được mùi thức ăn bay ra từ đó, vì vậy cô quay lại và bước vào nhà hàng quốc doanh...