Chương 26: Cuộc gặp gỡ đầu tiên trong đời

“Tôi đang tìm phó giám đốc nhà máy, đồng chí, văn phòng của anh ấy ở đâu?” Ngọc Thanh cười hỏi.

“Hắn?” Cô gái tóc ngắn dò xét nhìn người phụ nữ mập mạp trước mặt ăn mặc rách rưới, chứng tỏ cô ta là người quê. Nhưng cô lại có thần thái khiến người ta không thể khinh thường.

Cũng không biết là người nào của phó giám đốc Mễ?

Dù đang nghĩ gì, cô vẫn chỉ về phía cầu thang nói: “Từ đây đi lên, căn phòng cuối cùng thứ hai bên phải là phòng làm việc của anh ấy.”

“Cảm ơn!”

Sau khi Ngọc Thanh cảm ơn, cô lên lầu tìm văn phòng áp chót bên phải, gõ cửa một cái, hồi lâu không có tiếng động.

Chẳng lẽ không có ai ở bên trong sao?

Bây giờ là giờ làm việc, Mễ Thiên Cẩm đã đi đâu?

Ngọc Thanh đẩy cửa mở và khóa lại.

“Cô đang tìm ai?”

Ngọc Thanh giật mình vì âm thanh bất ngờ, cô quay lại thì nhìn thấy cái đầu hiện ra trong căn phòng cuối cùng. Tại sao tất cả nhân viên của nhà máy sản xuất máy xây dựng đường bộ đều thích xuất quỷ nhập thần vậy?

Cô gái tóc ngắn vừa mới ở tầng dưới không sao cả, ít nhất đôi giày da nhỏ cô ấy đang đi khi đi lại phát ra âm thanh, khiến người ta chuẩn bị tinh thần. Còn người này đột nhiên xuất hiện cái đầu, nếu như trời tối, có phải là muốn hù chết người không?”

Tim cô tuy đang đập thình thịch trong l*иg ngực nhưng vẫn hỏi nhỏ: “Tôi đang tìm phó giám đốc Mễ của anh. Giữa ban ngày hắn đang ở đâu?”

Đây là giọng điệu chất vấn, trên mặt tiểu Trương đầy vẻ khó hiểu. Người này có quan hệ gì với phó giám đốc nhà máy?

Anh thu hồi sự khinh thường trong lòng, chỉnh lại quần áo, mở cửa hoàn toàn và bước ra ngoài.

Hai người còn lại trong văn phòng nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa liền nghểnh cổ nhìn ra ngoài, không biết ai dám nói như vậy?

“Phó giám đốc Mễ đã ra ngoài làm một số công việc và không có mặt trong nhà máy. Nữ đồng chí này, cô tìm anh ấy có việc gì không?”

Là một thư ký trong văn phòng nhà máy, anh ta sẽ không dễ dàng tiết lộ tất cả tung tích của người lãnh đạo của mình cho những người không liên quan.

“Khi nào anh ấy sẽ quay lại?” Ngọc Thanh tự hỏi liệu Mễ Thiên Cẩm có đi tìm việc làm cho cô ấy không?

“Tôi cũng không biết, có lẽ là buổi chiều, cô có việc gì thì buổi chiều tới gặp anh ấy đi?” Tiểu Trương không dám tự mình quyết định, bởi vì hắn đoán không ra đối phương muốn gì nên vẫn để buổi chiều phó giám đốc Mễ tự mình xử lý.

Khi Ngọc Thanh biết được tin tức cụ thể, cô ấy chỉ muốn nói vài lời lịch sự với tiểu Trương trước khi rời đi.

“Cốc Cốc.”

Âm thanh tiếng bước chân chậm rãi phát ra từ cầu thang yên tĩnh của tòa nhà văn phòng nhà máy. Lúc đầu, cô còn tưởng là Mễ Thiên Cẩm đang quay lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô nhớ tới cảnh tượng hôm đó ở cổng nhà máy, Mê Thiên Cẩm bước đi nhanh như gió. Hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau.

Ngọc Thanh tò mò quay đầu lại, thứ cô nhìn thấy là một người đàn ông cao lớn, chính xác hơn là một chàng trai trẻ cao lớn.

Anh ấy có dáng người gầy và ước tính cao hơn một mét tám.



Mùa đông này, cô hận mình không thể mặc quần áo độn bông, nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo khoác len màu đen, hai tay đút túi và quàng một chiếc khăn đen quanh cổ.

Khăn quàng cổ

Sao trông quen quen nhỉ?

Nó lướt qua mặt anh ấy mà không để lại bất kỳ dấu vết nào...

“Đồng chí Tương đã trở lại.” Tiểu Trương chào đón anh một cách lạnh lùng và lịch sự.

“Ừm.”



Giọng nói trầm ấm làm vui tai Ngọc Thanh. Thân hình đứng thẳng trước mặt có mặc một chiếc áo khoác.

Ngọc Thanh xấu hổ kéo bộ quần áo tả tơi trên người, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm, sững sờ trong giây lát.

Bởi vì trong chốc lát cô có thể nhìn thấy sự thờ ơ trong mắt anh, sự thờ ơ của anh đối với mọi chuyện trên đời, như thể không có gì trên đời có thể khiến anh quan tâm.

Ngọc Thanh lắc đầu, cô cảm thấy mình thật điên rồ khi nhận ra điều đó. Hai người chỉ tình cờ gặp nhau. Làm sao cô có thể hiểu được tâm lý của người đàn ông này?

“Nữ đồng chí, ổn chứ?”

*Tâm sự của dịch giả

Hôm qua chỗ của Junni bị ảnh hưởng của bão cho nên hôm nay tui chỉ dịch được 3 chương. Tui hứa sẽ bù chương truyện cho mọi người vào ngày mai. Cảm ơn rất nhìu:3