Khương Cương thở phào nhẹ nhõm khi đồng nghiệp không nói gì nữa, anh hỏi: “Nói nhiều như vậy mà tôi vẫn không biết cô tên gì?”
Ngọc Thanh biết người thời đại này giản dị và lương thiện nên cô không giấu giếm: “Ngọc Thanh.”
Ba người làm quen, tùy tiện trò chuyện một lúc, ăn xong mì và uống nước, Vu Thanh cùng hai người cáo từ.
Vốn ba người không có quan hệ họ hàng ngồi cùng một bàn dùng bữa, Vu Thanh cảm thấy như chỉ là mấy khói.
Tuy nhiên, trong khi nói chuyện phiếm, cô nắm bắt được một thông tin rất quan trọng. Tuyến đường sắt trong thành phố chạy qua thành phố. Có một tuyến đường sắt ở rìa đường phía đông và phía tây. Có rất ít người sống ở khu vực đó nhưng gần đây nó rất sôi động.
Cô nghĩ chợ đen đã chuyển qua khu vực đó.
Còn về việc có đúng hay không, Ngọc Thanh muốn đến khu vực đó để khám phá tình hình vào ban đêm.
Trở lại nhà khách, cô hỏi thăm nhân viên thì được biết hôm nay không có ai đến tìm cô cả.
Ngọc Thanh cảm thấy chán nản, và cô không biết liệu Mễ Thiên Cẩm có để tâm đến chuyện của mình hay không. Cô đến thành phố xa lạ trong một thời đại xa lạ nếu không có việc làm, cô sẽ không có nơi nào để đặt chân.
Điều này liên quan đến cuộc sống tương lai của bản thân, cô không thể không sốt ruột , nổi nóng.
Sau đó cô nghĩ về việc mới chỉ có một ngày trong thời đại này khi mà việc làm rất khó kiếm, vì vậy cũng cần có thời gian để tìm việc làm.
Nếu hôm nay anh ta không đến, ngày mai cô sẽ đến nhà máy xin anh chi phí sinh hoạt trong một đến hai ngày, sau khi hết cô sẽ lại đi lấy.
Cô không tin rằng anh ta sẽ không vội vàng khi cô đến văn phòng thường xuyên như vậy.
Sau khi suy nghĩ biện pháp đối phó, ăn uống đầy đủ, Ngọc Thanh nằm trên giường rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, căn phòng đã tối. Cô lấy điện thoại ra xem thì đã mười giờ tối.
Cô đi vào studio với tinh thần phấn chấn, tắm rửa và ăn một ít thức ăn thừa. Sau đó liền đi đến sân sau.
Nhân viên trực ban ở phía trước, sân sau ban đêm thật yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở và tiếng bước chân của chính cô.
Ban ngày Ngọc Thanh đã quan sát thấy bức tường ở sân sau không cao. Với kỹ năng hiện tại của mình, cô có thể dễ dàng trèo qua nó bằng tay không.
Với một khởi đầu nhẹ nhàng với một bước dùng sức nhảy mạnh mẽ, cô dunhf cả tay và chân để trèo tường.
Khi cô đi ra từ nhà khách, đường phố bên ngoài lờ mờ ánh đèn, khiến cô - người đang sống ở tương lai hơi choáng váng. Trong nhất thời cảm thấy hơi khó chịu .
Ở tương lai, người ta đều ghét bỏ ô nhiễm ánh sáng. Vậy mà ở thời đại này, việc có đèn soi đường vào ban đêm đã trở thành một điều xa xỉ.
Cân răng tiến về phía trước, cô muốn lấy điện thoại di động ra chiếu sáng nhưng lại sợ bị người khác phát hiện. Lúc này Ngọc Thanh ước gì mắt mình có thể nhìn thấy vào ban đêm.
Tiến vào con hẻm đông tây, thỉnh thoảng có một gia đình bật đèn. Càng đi ra xa, những ngôi nhà xung quanh càng ngày càng thưa thớt chứ đừng nói đến ánh đèn chiếu vào thế gian này.
Thỉnh thoảng một con chuột hoặc mèo sẽ lao ra khỏi con đường gập ghềnh, sự xuất hiện đột ngột của một loài động vật hoang dã được cho là không gây hại gì, tuy nhiên ở cái con phố cũ kĩ trải qua hàng thế kỷ này cùng với bóng tối mờ ảo vào ban đêm. Thực sự là rất có tính thách sức chịu đựng của trái tim con người.
Sau lần thứ n suýt vấp ngã trên con đường gập ghềnh, Ngọc Thanh rẽ vào một góc phố và cuối cùng nhìn thấy ánh sáng và bóng người đang di chuyển trước mặt cô.
Lui về góc tường, Ngọc Thanh nhận thấy xung quanh không có ai nên cô bước vào studio, thay quần áo và trang điểm lại một chút.
Khi cô bước ra trông như một bà nhà quê mập mạp ở độ tuổi năm mươi.
Ngọc Thanh rất hài lòng với tạo hình của mình. Cô cầm một chiếc túi vải trên tay và đi về phía đám đông. Trước khi đi vào, cô đã bị chặn lại bởi một người đàn ông không thể nhìn rõ ngoại hình.
“Đến để làm gì?”