Quần áo tìm ra tạm thời để sang một bên, nhìn thời gian hẳn là không sai biệt lắm.
Ngoc Thanh lấy trên kệ một bộ đồ lót giữ nhiệt và mặc vào, sau đó mặc lại chiếc áo cũ nát, ngoài trời thực sự quá lạnh!
Cô vừa xuyên qua, sức khỏe còn rất kém tốt hơn hết nên cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh trước khi có được công việc .
Sau khi ra ngoài, toàn thân cảm thấy ấm lên không ít. Ánh nắng bên ngoài đã xuyên qua sương mù.
Trên đường phố vẫn còn quẩn quanh sương mù, người đi đường vội bã như ẩn như hiện trong làn sương, tạo ra một vẻ đẹp mờ ảo.
Nếu muốn ở lại đây sinh hoạt thì đầu tiên cần tìm hiểu giá cả trong thời điểm này. Vì vậy Ngọc Thanh đã hỏi vị trí của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị từ những người qua đường rồi đi thẳng đến đó.
Gạch đỏ ngói đen, cánh cửa gỗ, sàn nhà xi-măng, nhìn từ xa đã thấy tràn ngập không khí thời đại.
Không biết tại sao, nội tâm Ngọc Thanh vẫn còn một chút kích động. Cô đã đi tới thời đại của thời đại của đam mê và tuổi trẻ.
Đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là quầy bán sản phẩm bảo hộ lao động. Nhân viên bán hàng ngồi bên lò sưởi nhìn cô mang theo chút ý dò xét, sau đó cúi đầu đan một chiếc áo len với những ngón tay thành thục.
Các mặt hàng trên quầy và các mặt hàng trên kệ phía sau đều được ghi giá đơn giản. Ngọc Thanh không ngờ điều này đã tạo điều kiện thuận lợi cho cô hiểu biết về giá cả.
Cô liếc xem qua những thứ còn lại và chỉ nhớ thứ cô cần nhất bây giờ, một đôi giày cao su Giải Phóng giá hai nhân dân tệ và tám mươi tám xu cũng cần thêm hai phiếu công nghiệp. Một bình trà bát giác cỡ vừa giá một phiếu công nghiệp. Những thứ rẻ nhất thực chất là những món đồ một xu, như dây cao su màu vàng, giá một xu. Nó là loại cao su trần, không được bọc một lớp vải như những thế hệ sau.
Mặc dù vậy, đối tượng mua loại dây chun này để buộc tóc phần lớn là các cô nương, các bà vợ trẻ. Hầu hết các cô, các bà lớn tuổi ở nông thôn đều dùng kẹp tóc sau gáy và thường sử dụng nguyên liệu lại bằng tre hoặc đồng.
Ngọc Thanh bây giờ cũng vậy.
Sau khi biết giá từ hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, sương mù ngoài đường gần như đã tan, ánh mặt trời chiếu vào khiến cả người ta trở nên ấm áp.
Hai bên đường phần lớn là những tòa nhà hai đến bốn tầng, với một vài ngôi nhà lụp xụp nằm kẹp giữa hai tòa kiến trúc.
Ngay cả những ngôi nhà tồi tàn đơn giản nhất cũng là điều mà Ngọc Thanh thậm chí không thể tưởng tượng được vào lúc này.
Trong thế giới khó khăn này quá cô đơn và bất lực. Khát vọng lớn nhất của cô là một cái ổ của riêng mình, mà yêu cầu lại không cao mà chỉ cần có thể chứa một mình cô là đủ rồi.
Ngắm nhìn người đi qua lại trên đường phố, khó có thể nhận ra ai đang có nhu cầu về vật chất.
Ngọc Thanh đi bộ từ phố Nam lên phố Bắc, rồi từ phố Tây sang phố Đông trong hai giờ, cho đến khi bụng cô kêu lên vì đói nhưng vẫn chẳng thu được gì.
Tất nhiên có nhiều hơn bốn con phố này trong toàn bộ khu đô thị, chẳng hạn như Đường Nhân dân, Đường Văn hóa và Đường Giải phóng. Khi nghe xong liền biết, đây là những con đường mới được xây dựng sau này.
Không cần nhất định nghĩ rằng con đường mới xây như này phải là nơi rộng rãi, sạch sẽ, ít người qua lại, không thích hợp để sinh sống ở một nơi hỗn tạp như này.
Sở dĩ cô tìm kiếm bốn con phố này là vì Ngọc Thanh biết được rằng bốn con phố đông, tây, nam, bắc là những con phố cổ xưa nhất và có lịch sử lâu đời, đồng thời là trung tâm của toàn bộ khu đô thị.
Hơn nữa, những ngôi nhà đã cũ với những con đường, ngõ hẻm chằng chịt.
Những con đường rắc rối và phức tạp như vậy là nơi tốt nhất để đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Ngọc Thanh thất vọng quay trở lại Phố Trung tâm nhưng thật ra đây là Đường Nhân dân. Vì hầu hết các cơ quan hành chính của chính phủ đều nằm trên con phố này nên người dân địa phương thường gọi nó là Phố Trung tâm.
Cô vào một nhà hàng quốc doanh và gọi một tô mì với giá 2 xu cùng 4 lạng phiếu thực phẩm.
Khi mì được mang lên, Ngoc Thanh nhận ra rằng ở thời đại này không có nhiều sự lựa chọn để ăn uống trong các nhà hàng, chẳng hạn như mì chính là mì có thêm một ít dưa chua, nếu muốn cay thì thêm một ít ớt.
Không giống như hậu thế, mì được chia thành thịt băm xào ớt xanh, thịt bò nạm, nửa xúc xích và nửa nạc, v.v.
Bây giờ chỉ đơn giản đến nỗi khiến Ngọc Thanh muốn khóc.
Quá khó rồi!
Một khi xuyên qua liền trở thành một người phụ nữ bị bỏ rơi!
Chẳng những không có người thân, bạn bè, thậm chí còn không có gia đình ruột thịt nên ngay khi đến nơi đã phải một mình chuẩn bị chiến đấu.
Những người xuyên không bất lực nhất trong lịch sử đều như thế này.