Chương 2: Tai bay vạ gió

"Đây là bệnh viện huyện, em là vệ sinh viên ở đây. Tên em là Chu Thanh Thanh, đại tỷ chị có thể gọi em là vệ sinh viên Chu hoặc Thanh Thanh đều được.” Chu Thanh Thanh không để lại giấu vết gì mỉm cười giới thiệu bản thân.

Ngọc Thanh hô hấp ngưng trọng, bệnh viện huyện? Vệ sinh viên?

Cô không phải đang ở tromg thành phố sao? Tại sao khi s@y rượu lại chọn nhập viện ở bệnh viện huyện vậy? Danh xưng vệ sinh viên đã lâu chưa nghe qua, hình như viện trưởng đã từng nhắc đến.

Hiện tại là thời đại nào mà còn vệ sinh.... Đợi đã, những thanh gỗ xà ngang, mái ngói màu xám cùng với một phòng bệnh đơn sơ và những nhân viên vệ sinh viên trong trang phục “đơn giản”, đây, đây, đây là giống như cô đang nghĩ sao?

“ Đại tỷ, đại tỷ, chị không sao chứ?” Chu Thanh Thanh đưa tay vẫy trước mặt cô, đồng thời đáy mắt lộ ra sự lo lắng. Là bị rơi xuống sông lâu nên đầu có nước vào sao?

Ngọc Thanh lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thân hình mâoj mạp và đôi tay to đen đúa của mình, mặt liền ngưng trọng và cất tiếng bằng thanh âm khô khan: "Có nước không? Tôi muốn uống nước.”

“Chờ chút, em sẽ đi lấy cho chị một ly nước nóng ngay bây giờ.”

Dứt lời, Chu Thanh Thanh không chút do dự xoay người ra khỏi phòng bệnh, chắc chắn cô ấy biết Ngọc Thanh không có hành lý cũng không biết đi đâu để tìm cái ly chứ?

Ngọc Thanh không biết bản thân đã hôn mê bao lâu rồi? Thừa dịp lúc Chu Thanh Thanh ra ngoài, cô nhanh chóng sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện dựa vào ký ức trong đầu.

Cô đã giành được một giải thưởng còn may mắn hơn cả trúng số độc đắc --- Xuyên không.

Ngọc Thanh vốn là chủ một cửa hàng bán hàng trực tuyến bình thường đang gặp khó khăn ở thế kỉ 21. Cô lớn lên trong cô nhi viện, học tập chăm chỉ hơn mười năm và cuối cùng vất vả phấn đấu xây dựng sự nghiệp. Đặc biệt là gần đây trang web đã mở tính năng phát sóng trực tiếp cho cô, hàng hóa đã được chuẩn bị đầy đủ, mỹ nữ dẫn chương trình cũng đã được thuê. Cô ấy chỉ còn chờ buổi phát sóng bắt đầu vào ngày hôm sau và kiếm thật nhiều tiền.

Ai có thể nghĩ rằng bản thân lại bận đến đêm khuya, để thưởng cho mọi người mấy ngày liên tiếp vất vả nên đã mời tất cả đi ăn khuya và uống thêm vài ly. Vậy mà khi tỉnh dậy, Ngọc Thanh không nằm trong căn hộ hai phòng ngủ quen thuộc mà là nằm tại bệnh viện kiểu nhà gỗ đơn giản.

Trở thành người phụ nữ nông thôn bị chồng bỏ rơi trong những năm 80.

“Phanh! Bụp!”

Chưa để Ngọc Thanh kịp sắp xếp lại ký ức thì cửa liền bị người khác đá tung một cách thô bạo sau đó đập vào tường rồi bật ngược trở về.

Hai tiếng động lớn làm cô giật mình trong căn phòng im lặng này!

Ba bốn người tràn vào cửa phòng bệnh, tất cả đều có một bộ dáng nổi giận đùng đùng tựa như muốn trả thù. Trong đó có một người phụ nữ dẫn đầu lao tới đầu giường rồi hướng mặt cô đánh xuống.

“ Các người muốn làm gì?” Ngọc Thanh theo bản năng dùng tay chặn lại, nghiêng đầu tránh né đợt công kích đầu tiên của người phụ nữ.

Người phụ nữ thấy Ngọc Thanh dám tránh thì hận ý càng trở lên mạnh mẽ hơn, cô liên tục bị người phụ nữ tấn công đầu và mặt.

Ngọc Thanh, một bệnh nhân vừa tỉnh dậy sau gần một ngày hôn mê, đâu phải đối thủ của một người phụ nữ quen với việc đồng áng. Do giữ thể diện mà không để ý đến đầu tóc bị đối phương lôi kéo đến thảm.

"Tê....! Ngươi là ai? Buông tay!” Ngọc Thanh cảm giác như toàn bộ da đầu đều bị giật xuống, đau đớn khiến nàng muốn bật khóc. Thật sự là quá đau!

“ Dừng tay!” Người đàn ông vừa quát to vừa từ của phòng lao vào đẩy những người đàn ông đang chặn mình ra và kéo lấy tay người phụ nữ cảnh báo: “Bà muốn làm gì? Muốn sử dụng tư hình, các người đây là muốn phạm pháp sao? Mau buông tay!”

Ngọc Thanh da đầu bị kéo cả người đều muốn trốn vào chăn, mỗi lần cử động đều cảm thấy đau đớn cũng không biết người đàn ông vừa nói là ai.

Nhưng nghe thanh âm quen thuộc, cô cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ mới biết được đây là đội trưởng đội sản xuất làng Mễ Gia - Mễ Vệ Quốc.