Chương 19: Kiểm kê tài sản



Bốn phía đều được bao quanh bởi dày đặc sương mù trắng, Ngọc Thanh đứng trên đường phố ngơ ngác nhìn xung quanh. Do chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây nên cô không biết đi hướng nào?

Chứ đừng nói đến chợ đen mà cô muốn khám phá!

Cô có thể sẽ may mắn nếu không bị lạc trong sương mù. Làm sao cô dám mong tìm thấy nó một cách suôn sẻ ngay trong ngày đầu tiên.

“Nếu lạc thì tôi nên đi đâu? Có vẻ tôi đã phạm sai lầm khi ra ngoài vào buổi sáng hôm nay! Ha ha ha!” Sương mù sáng sớm thật sự quá lạnh và Ngọc Thanh chỉ mặc một chiếc áo mỏng lạnh đến mức răng đánh vào nhau, giọng nói lạc điệu.

Ra đi với hoài bão lớn lao, không có nghĩ rằng chưa đi được bao xa liền đã thất bại rồi quay về trong tuyệt vọng. Thật sự đáng tiếc!

Sau khi về phòng cuốn lấy chăn mềm một hồi lâu, trên thân mới có cảm giác hơi ấm.

Thời gian còn quá sớm để đi ra ngoài, vậy trước tiên hãy đến studio trước.

Chớp mắt đi vào, Ngọc Thanh mới nhớ ra nhiệt độ trong phòng làm việc là ổn định, vừa rồi cô vừa rồi cóng đến toàn thân phát run, vậy tại sao lại không nghĩ đến có thể đi vào studio?

Nhìn phòng làm việc trống rỗng, cô vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình từ khi xuyên qua. Dù không có sống ở thời đại này, nhưng từ lời kể của thế hệ trước cô cũng đã nghe qua một số chuyện vụn vặt.

Đột nhiên bước vào một môi trường xa lạ, con người sẽ coa cảm giác bất an và Ngọc Thanh cũng như vậy.

Thời đại này muốn sống tốt thì điều quan trong nhất là phải có cơm ăn áo mặc.

Mà ở thế giới này, nếu cô và Mễ Thiên Cẩm chia tay thì có thể nói là không có bạn bè, khó có thể tiến về phía trước.

Điều duy nhất cô có thể làm là đe dọa hôn nhân và khiến anh ta phải thỏa hiệp và giúp cô tìm việc làm. Dù là công việc tạm thời hay bất kỳ loại công việc nào khác, miễn là cô có nguồn thu nhập tạm thời.

Một điểm nữa là phải kiểm lại những đồ dự trữ thực phẩm và những thứ có thể đổi thành tiền.

Đồ tốt không ít nhưng có thể mang ra trao đổi thì không nhiều nên phải sắp xếp lại cho tốt.

Trong bếp có ba bao gạo, mỗi bao nặng 50kg. Lần trước cô về quê dự đám cưới một công nhân và mua về từ làng của họ. Bằng không, trong bếp không có khả năng để nhiều gạo như vậy, trong tình huống bình thường, phòng làm việc của họ ăn một túi mua một túi, miễn cho mua quá nhiều rồi để ở nhà ăn lại sinh côn trùng.

Có một túi bột mì nặng năm cân, vì cô là người miền Nam, không quen ăn bánh bột nên chỉ chuẩn bị một ít.

Rồi còn có một ít ngũ cốc nguyên hạt, vài gói mì và vài lọ rau muối.

Còn lại là một số nguyên liệu như dầu, muối, nước tương và giấm.

Một số dụng cụ nhà bếp như nồi, chảo, dao, thớt.

Trong ngăn đá tủ lạnh có mấy chục quả trứng, vài gói nước cốt lẩu, hai gói đường nâu, hai bình mật ong, một bao tôm khô và hai gói rong biển. Loại rau tươi duy nhất chỉ có ít ớt đỏ. Trong tủ đông lạnh thậm chí còn ít hơn, chỉ có vài cái sủi cảo đông lạnh nhanh, có lẽ chỉ đủ nấu một bát, nửa cân thịt lợn liền không còn gì khác.



Sau khi kiểm kê sơ bộ căn bếp lại chuyển đến phòng làm việc. Nhà kho ở tầng một đã chất đầy đồ cho buổi phát sóng trực tiếp, chủ yếu là quần áo, giày dép và mũ, cùng một số phụ kiện và trang sức phối đồ khác.

Phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy ban đầu được định vị là quần áo. Khi số lượng người hâm mộ tăng đến một lượng nhất định, cô ấy sẽ cân nhắc việc bán các loại hàng hóa khác.

Ngọc Thanh thoáng nhìn thấy hai chiếc xe điện nhỏ dựng cạnh cửa tự động được quản lý kho hàng sử dụng để đi làm và khi thấy đèn báo trên bộ sạc đã chuyển sang màu xanh, cô đi tới và rút phích cắm ra.

Tầng hai không có gì để dọn dẹp ngoài đồ dùng văn phòng, còn lại có lẽ là đồ dùng cá nhân của nhân viên.

Nhìn quanh những góc khuất thường thấy những món đồ thừa không mua được. Những món đồ này nhìn chung đều có một điểm chung, đó là chất lượng không tốt lắm và hầu hết đều bị trả lại hoặc kiểu dáng đã lỗi thời.



Việc tìm kiếm này thực ra đã giúp cô tìm được một số bộ quần áo hơi phù hợp với thời đại này, kiểu dáng hơi khác một chút nhưng ít nhất khi mặc vào sẽ không có vẻ khác người.