Chương 16: Yêu Cầu

“Anh làm theo lời tôi, thực ra tôi rất dễ nói chuyện.” Ngọc Thanh nói chính là lời thật lòng, trước mắt cô chỉ muốn một công việc và ở lại thành phố.

"Công việc không phải dễ tìm, hơn nữa cô biết làm gì?” Mễ Thiên Cẩm nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt toát ra vẻ khinh miệt.

Trong lòng Ngọc Thanh cứng đờ. Nguyên chủ không có gì có thể đem ra được nhưng yêu cầu của cô cũng không cao!

Thua người không thua khí thế, ưỡn ngực nói: “Tôi có sức lực, tôi có thể làm những công việc bẩn thỉu và kỹ năng nấu nướng của tôi cũng không tệ.”

Mễ Thiên Cẩm cười một tiếng, không biết là mỉa mai hay chế nhạo, anh ta đút tay vào túi quần rồi xoay ngưòi rời đi.

"Này!!” Sao anh ta lại bỏ đi, lời nói còn chưa nói rõ ràng, còn đêm nay cô cũng không có nơi nào để đi đâu!

“Hi vọng cô có thể giữ lời!”

Mễ Thiên Cẩm để lại những lời này và đi về phía nhà máy.

"Anh không thể đi !” Trước khi anh ta bước vào trong cổng nhà máy đã bị Ngọc Thanh kéo lại.

Hăn liền tức giận hất tay cô ra, khẩn trương nhìn trái nhìn phải một chút, may mắn đang trong giờ làm việc nên cổng nhà máy không có ai. Ngoại trừ Lý Ái Quốc luôn chú ý đến bọn họ thì cũng không còn ai.

“Cô lại muốn cái gì?”

"Tôi muốn làm gì?” Ngọc Thanh đến gần, thấp giọng chế nhạo: “Tôi khi ở nhà của anh, túi tiền còn sạch hơn mặt, anh hỏi tôi muốn gì? Bây giờ chúng ta vẫn có quan hệ vợ chồng, anh muốn để cho tôi tối nay phải ngủ ngoài đường sao?”

Mễ Thiên Cẩm liếc nhìn người đối diện không nói gì, miễn cưỡng lấy một xấp tiền ít nhất hai mươi hoặc ba mươi nhân dân tệ từ trong túi áo. Anh ta lấy ra một tờ năm tệ bố thí nhét vào tay Ngọc Thanh.

“Lần này cô có thể đi chưa?”

Ngọc Thanh nhận lấy tờ tiền liền tặc lưỡi. Thật keo kiệt! Năm tệ miễn cưỡng có thể ở lại một đêm ăn một ngày. Cô liền hất cằm ra hiêu: “Cần có phiếu lương thực, không có phiếu lương thực tối nay tôi làm sao ăn cơm.”

Mễ Thiên Cẩm liếc nhìn Lý Ái Quốc đang theo dõi về hướng này, chán ghét rút ra phiếu lương thực nặng một cân “Hiện tại là giờ làm việc, tôi có thể đi vào chưa?”

“Được rồi, không có tiền tôi sẽ đến tìm anh, như vậy tôi sẽ không trì hoãn công việc của anh. Anh hãy làm những gì anh đã hứa càng sớm càng tốt. Những ngày này tôi sẽ ở nhà khách chờ tin tức.” Sự thỏa hiệp của đối phương khiến tâm tình Ngọc Thanh không tệ, nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng.

Mễ Thiên Cẩm tức muốn hộc máu. Ý tứ trong lời nói này là nếu anh không giúp cô có được một công việc tốt, cô sẽ tiếp tục sống ở thành phố, mọi chi phí ăn ở đều sẽ do anh ta gánh chịu.

Mặc dù cảm thấy không vui vì bị uy hϊếp nhưng Mễ Thiên Cẩm cũng không dám làm việc qua loa cho xong, chỉ có thể cắn răng vắt óc giải quyết việc này.

Trên thực tế, bất kể loại công việc nào, nhà máy sản xuất máy móc có thể bố trí được. Nhưng với hăn mà nói thì Ngọc Thanh là một quả bom hẹn giờ, nhân tố bất ổn. Anh ta không thể sắp xếp loại người này bên cạnh mình.

Chỉ có thể tránh xa.

Ngồi trong văn phòng suy nghĩ nửa ngày liền gọi một cuộc điên thoại.

“Đồng chí, sao hôm nay anh lại có thời gian gọi điện cho tôi thế?” Điện thoại đã kết nối, bên kia truyền đến âm thanh trêu chọc.

Mễ Thiên Cẩm hắng giọng, có chút khó nói: “Anh biết đấy, gần đây tôi mới trở về, có nhiều thứ trong tay cũng cần một thời gian để làm quen.”

“Hiểu rồi, nếu anh có việc gì cần làm thì cứ nói, tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”

“Bố mẹ tôi từng thu nhận một dưỡng nữ, điều này ạnh đã biết đúng không?”

“Biết!”

“Cô ấy muốn tìm việc trong thành phố, anh có thể an bài không?” Mễ Thiên Cẩm do dự một hồi vẫn nói ra.

"Việc này...” Đối phương có chút xấu hổ: “Tôi có thể sắp xếp nhưng công việc hơi phức tạp.”

Mễ Thiên Cẩm giây lát đã hiểu được ý tứ của đối phương, rất nhanh nói: “Cô ấy không có học thức, việc bẩn thỉu mệt nhọc gì anh đều có thể an bài .”