Ngọc Thanh mặc dù không phải nguyên chủ nhưng việc này cũng khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương rất lớn, cắn răng nói: “Vợ chồng đoàn tụ.”
“Không có khả năng! Cô tranh thủ thời gian trở về đi.”
“Không trở về!”
“Vậy đến cùng cô muốn cái gì?”
“Vợ chồng đoàn tụ.”
“Trở về! Đừng làm phiền! Tôi còn phải đi làm.”
“Anh có thể đi làm cũng không cản trở vợ chồng chúng ta đoàn tụ.”
Cuộc cãi lộn này chẳng có chút tiến triển gì, Mễ Thiên Cẩm nhéo sống mũi, cùng lý luận với người phụ nữ nông thôn thất học như này giống như tú tài gặp quân binh – Đúng là có lý cũng không nói rõ được!
"Cô đến cùng là muốn cái gì?”
Không đợi Ngọc Thanh lên tiếng, anh ta đã nói tiếp: “Đừng nói với tôi về việc vợ chồng đoàn tụ, cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ thành vợ chồng được, tốt nhất nên chia tay càng sớm càng tốt! Nói mục đích cuối cùng của cô đi!”
Giờ phút này, có ngốc đến đâu anh ta cũng biết đối phương đang trêu chọc mình, cũng chỉ là muốn anh ta thỏa hiệp trước để có thể thương lượng điều kiện chia tay.
Nếu là bỏ tiền để diệt họa thì cũng không sao, quan trọng nhất là cô đừng có lòng tham không đáy!
Ngọc Thanh nhướng mày, cũng không quá ngu ngốc.
Lập tức nghĩ đến, cũng đúng, nếu anh ta ngu ngốc sẽ không đạt được những thành tựu đó khi còn trẻ như vậy.
“Anh đã có tình yêu mới.”
Mễ Thiên Cẩm giật mình trong lòng, phủ nhận: “Không có ai.”
Ngọc Thanh cẩn thận quan sát biểu tình của người đối diện, thấy hắn không có một chút cắn rứt lương tâm nào, điều này có thể thấy tố chất tâm lý của anh ta mạnh đến mức nào: “Có hay không, tôi không biết. Theo lời anh nói, nếu không có thì tôi nên đến nhà máy vợ chồng đoàn tụ với anh đi.”
Nói thật, cô không muốn đàm phán cùng người kiên quyết như vậy, nhưng khi con người bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, chỉ có thể kiên trì thôi.
“Mơ tưởng!” Mễ Thiên Cẩm như muốn phát điên, vì cái gì anh ta không thể tránh được vợ chồng đoàn tụ?
Ngọc Thanh vẫn ung dung nhìn người đàn ông trước mặt có ý muốn gϊếŧ người và không thể làm gì, đợi đến khi việc đán giá kết thúc.
Phút chốc lại thở dài, anh ta dù tài giỏi đến đâu cũng không phải là người của mình.
“Muốn chia tay, anh làm thế nào để bồi thường cho tổn thấy thanh xuân của tôi?”
Thái độ của đối phương đột nhiên thay đổi làm Mễ Thiên Cẩm xửng sốt một chút, nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của cô, suy nghĩ một chút liền nói: “Trong tay tôi chỉ có bốn trăm tệ, nếu cô đồng ý, về sau chúng ta không còn liên quan. Sau này tôi sẽ mượn đồng nghiệp một ít coi như bù đắp, góp đủ năm trăm tệ coi như là phí chia nhà. Đồng thời cũng cảm ơn cô đã chiếu cố cha mẹ tôi trong những năm qua.”
Phí chia nhà!
Ngọc Thanh thật muốn mắng hắn, người đàn ông này thật vô liêm sỉ, ngay cả dũng khí thừa nhận bọn họ là một đôi cũng không có.
Nghĩ đi nghĩ lại, như thế này sẽ tốt hơn, vừa vặn cô cũng không muốn thừa nhận năm đó đã cùng hắn ở cùng một chỗ.
Tuy nhiên, muốn đuổi cô đi chỉ với năm trăm nhân dân tệ, không khỏi mơ mộng quá rồi!
"Tôi không muốn tiền của anh.”
“Cô sau này sẽ sống thế nào?” Mễ Thiên Cẩm nghe cô nói không cần tiền liền cảm thấy có lỗi.
Nhưng cảm xúc lại trỗi dậy khi nghe cô nói: “Tôi chỉ muốn công việc. Anh cũng biết mẹ anh khó khăn nhường nào. Vì cuộc sống sau này tôi không nghĩ sẽ về lại thôn, anh cũng vậy nên tôi muốn anh sắp xếp cho tôi một công việc.”
Giọng điệu thản nhiên như vậy khiến Mễ Thiên Cẩm tức giận đến không muốn nói chuyện. Người này thật khó trao đổi.
Cô ta nghĩ rằng việc làm ở thành phố có thể tùy tiện nhặt trên đường!
“Tôi không có khả năng đó!”
Ngọc Thanh thấy anh từ chối không suy nghĩ lông mày cong lên mỉm cười. Ngẩng đầu nhìn mặt trời bắt đầu lặn, nhẹ nhàng nói: “Không có năng lực thì đừng nghĩ đến việc chia tay. Trời đã xế chiều, tôi không thể về làng. Tôi có thể ở ký túc xá của anh hoặc tôi sẽ tìm giám đốc nhà máy và xin ông ấy cấp cho chúng ta căn hộ riêng cho một cặp vợ chồng?”
“Cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”