Chương 14: Lần đầu giao phong

Về phần Ngọc Thanh, một cô gái nông thôn từ nhỏ sống ở miền núi xa xôi như thế nào biết cách nắm tay, hiện tại anh ta không có hứng thú quan tâm.

Vừa còn tán thưởng anh ta trầm ổn nội liễm, nhưng vừa nói thì hình tượng lập tức tiêu tan. Ngọc Thanh thất vọng hỏi: “Thời khắc này, không phải anh nên hỏi tôi tới tìm anh với mục đích gì sao?”

Mễ Thiên Cẩm vẻ mặt cảnh giác, vội hỏi: “Vậy muc đích của cô là gì?” Anh ta không biết cô hiểu bao nhiêu về hoàn cảnh của mình, khó có thể trực tiếp hỏi cô có phải hay không muốn cùng hắn hợp lại.

Ngọc Thanh rút lại ánh mắt tán thưởng về ngoại hình của anh ta, ánh mắt lần nữa nhìn vào người đối diện. Nội tâm không còn chút gợn sóng, đôi mắt tuy nheo lại vì béo phì nhưng vẫn sáng ngời.

"Anh hỏi đi đâu vậy? Là thê tử, tôi không có quyền được biết hay sao? Về phần mục đích đến đây, đương nhiên là muốn để chúng ta đoàn tụ rồi.”

Nói tới đây, Ngọc Thanh hiếm thấy ngượng ngùng: “Anh vừa rời đi chính là năm năm, hơn một nghìn ngày và đêm, em luôn nhớ anh. Cũng may, ông trời thương xót, cuối cũng anh đã trở về, từ nay chúng ta sẽ không cần hai người hai nơi nữa.”

Thân thể vừa đen vừa béo vặn vẹo, khiến đồ ăn buổi trưa chưa kịp tiêu hóa của Mễ Thiên Cẩm thoáng chốc như muốn nôn ra. Hắn vừa che miệng lại đồng thời hận không thể đâm mù con mắt mình!

Một màn này, quả thực quá cay mắt!

Nhìn thấy tất cả phản ứng của người đàn ông, khuôn mặt của Ngọc Thanh bất giác co giật, run rẩy. Nam nhân này chắc chắn chán ghét cơ thể này đến mức chỉ cần một cử động nhỏ của cô cũng cảm thấy buồn nôn và rất muốn nôn mửa.

“Tiến ca ca, anh làm sao vậy? Buổi trưa ăn nhiều quá hay là đang bị đau bụng?” Vừa nói cô vừa lo lắng muốn bước tới đỡ hắn.

“Cô đừng tới đây!” Mễ Thiên Cẩm phản xạ có điều kiện lùi lại, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người.

"Em nghĩ tốt nhất anh nên đi bệnh viện để kiểm tra, nhưng em không biết bệnh viện ở đâu trong thành phố. Bằng không, vẫn là gọi bảo an đến đây đi.” Lo lắng đến mức không biết phải làm sao, thành công đóng vai một người vợ lo lắng cho người chồng.

Mễ Thiên Cẩm nhanh nhẹn như một con báo, lập tức mở rộng khoảng cách giữa hai người, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm cô, xem đối phương như hồng thủy mãnh thú.

Ngọc Thanh cười lạnh trong lòng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt phòng bị của anh ta: “Tiến ca ca.”

“Đừng nói bậy, chúng ta không phải là hôn nhân thật sự, cô chỉ là dưỡng nữ của nhà chúng tôi, tôi cũng không thể là chồng của cô.” Mễ Thiên Cẩm cũng không thèm vòng vo với cô, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng.

Đây là một ý tưởng của tôi!

Ngọc Thanh cũng lười đối phó anh ta: “Sự thật không phải là anh không thừa nhận liền không tồn tại, cả làng Mễ gia ai cũng biết em là vợ anh. Không phải anh nói mọi người đều sẽ tin em vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ.”

Nghe vậy, khuôn mặt của Mễ Thiên Cẩm nóng lên, nhổ nước bọt trong lòng: “Đó là cặn bã phong kiến! Lại phải nói rõ trước, tôi chưa bao giờ chạm vào cô, cô không còn là hoàng hoa đại khuê nữ cũng không phải trách nhiệm của tôi.”

Đang nói, trong lòng liền có chút khó chịu, đột nhiên anh ta cảm giác đỉnh đầu phát ra một luồng áng sáng xanh.

“.” Ngọc thanh gần như muốn phun ra một ngụm máu. Tại sao cô lại phải tranh luận rồi sau khi nói một hồi lại thành cô không còn trong trắng?

Mễ Thiên Cẩm nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, liền cảm thấy thấy rất xấu hổ trước những gì mình đã nói cũng càng thấy chán ghét cô hơn.

"Mau quay về đi, đâu không phải nơi cô nên đến!”

“Tôi sẽ không quay lại!”

“Vậy cô muốn làm gì?” Mễ Thiên Cẩm trong mắt tràn đầy chán ghét.