Bữa ăn nửa đêm của Ngọc Thanh đã sớm tiêu hao hết. Khi cô ôm bụng đói chạy đến cổng nhà máy sản xuất máy móc xây dựng đường thì cũng đã đến giờ đi làm buổi chiều.Phớt lờ những ánh nhìn ghê tởm cùng ngạc nhiên đổ dồn vào mình, cô cố chịu đựng cơn đau nhức dưới lòng bàn chân và khó khăn bước đến cổng nhà máy.
Chưa để Ngọc Thanh mở miệng hỏi thăm, bảo an bước ra từ trong phòng an ninh đưa tay ra đẩy cô vào góc như một miếng vải rách, không chút khách khí nói: "Lúc này chúng tôi đang bận, cô muốn tìm ai thì chờ một chút lại tìm, đừng đứng ở cửa ra vào cản trở người khác, bọn họ đang vôi vàng đi làm."
Ngọc Thanh đáy mắt chợt lóe lên, lúc này đã đói đến nỗi đau dạ dày. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, cô muốn ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng trong góc ngoại trừ nền đất thì không có cả một hòn đá dùng tạm để ngồi.
Thuận thế dựa vào vách tường, Ngọc Thanh chờ thêm một tiếng chuông vang lên nhưng vẫn không tìm thấy người đàn ông trong ký ức giữa đám đông đang bước vào nhà nước.
Văn phòng của tân phó giám đốc.
Để bắt kịp thời đại và thể hiện nhận thức tư tưởng cao của mình, Mễ Tiến đã đổi tên thành Mễ Thiên Cẩm khi mới gia nhập tổ chức.
Điều đầu tiên Mễ Thiên Cẩm làm khi bước vòa phòng là rửa sạch ấm trà gốm sứ lớn sau đó thêm một lượng trà nhỏ đủ để khử mùi tanh của nước, cuối cùng chỉ cần đổ thêm nước nóng vào ngâm. Thế là đủ trà cho một ca làm buổi chiều.
Bên này trà mới ngâm xong, còn chưa kịp ngồi xuống thì Tiểu Trương của văn phòng nhà máy đi đến nói với anh rằng ngoài cổng nhà máy có người tìm.
" Tìm tôi? Có hay không nói là người nào?" Mễ Thiên Cẩm nhướng mày hỏi.
"Người bên bộ phận bảo an không nói gì." Tiểu Trương lắc đầu, đồng thời trong lòng cảm thấy ảo não vì giúp lãnh đạo truyền lời, nhưng mà làm sao lại không hỏi nhiều thêm vài câu, không muốn hiểu rõ tình hình.
"Cảm ơn, anh cứ làm việc đi, tôi đã hiểu rồi." Mễ Thiên Cẩm ôn nhu đáp. Sau khi Tiểu Trương rời đi, hắn quàng khăn liền đi xuống dưới lầu.
Từ xa đi tới, dáng người cao gầy, bước nhanh như gió. Khi tới gần, Ngọc Thanh mới phát hiện người đàn ông mặc đồ công sở với mày rậm mắt to, mũi cao thẳng và đôi môi mỏng mím chặt.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng, liếc nhìn Ngọc Thanh đanh dựa vào tường lười biếng tắm nắng, một thân khí thế đứng ở cửa phòng an ninh, hỏi: "Ai tìm tôi."
Lý Ái Quốc ngồi trong phòng an ninh đột nhiên đứng lên, phó giám đốc nhà máy trước mặt đương nhiên anh ta sẽ không dám thản nhiên như thường lệ. Đến cửa liền chỉ vào cô mập đang phơi nắng bên cạnh: "Ở đằng kia, cô ta nói là người cùng quê của anh."
Dứt lời, ánh mắt không ngừng chuyển động giữa hai người. Hắn hơi hiếu kì về mối quan hệ giữa tân phó giám đốc và cô nương mập mạp này.
"Đồng chí, nghe nói đồng chí đang tìm tôi phải không?"
Thuận theo đôi chân dài nhìn lên cho đến khi ánh mắt hai người chạm nhau. Lần đầu gặp lại, người đàn ông trầm ổn nội liễm trước mắt đã mất đi khí thế của thiếu niên ngây ngô, toàn thân tản ra hơi thở nam tính.
Ngọc Thanh ngẩng mặt tự diễu cười một tiếng: "Đồng chí!?" Xem ra hai người cần phải nhận thức lại một chút.
Sau đó cô đứng thẳng người, trịnh trọng đưa tay phải ra, Mễ Thiên Cẩm cũng theo phản xạ đưa tay phải ra.
Ngọc Thanh nhẹ nhàng bắt tay: "Xin chào, tự giới thiệu một chút, Ngọc Thanh, đến từ huyện Triều Dương."
Cô chưa kịp nói xong thì tay phải Mễ Thiên Cẩm như bị điện giật, phút chốc liền rút tay về.
Đồng thời, anh liếc mắt nhìn Lý Ái Quốc, người canh gác ở cách đó không xa nhưng thực chất đang nghe trộm, cưỡng ép kéo Ngọc Thanh đến bức tường cách xa phòng an ninh.
"Sao cô lại tới đây? Ai bảo cô chạy đến nhà máy? Tại sao lại biết tôi ở đây?" Mễ Thiên Cẩm dùng giọng điệu không tốt hỏi.