“Ai nha! Chết rồi! Sao lại tới cửa trước?” Đại thúc vỗ đùi vội vàng nhảy lên không thèm quan tâm tới Ngọc Thanh, nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Nhìn xa xa có vài bóng người quen thuộc, có lẽ đã đoán ra được chuyện gì nên cô đã vội vàng bỏ chạy.
Ngọc Thanh mờ mịt lang thang qua những con phố của huyện cùng mặt trời trên không trung. Cô đến trạm xe của huyện mà đại thúc đã nhắc đến. Tại một khu đất trống, có khoảng ba đến năm người đang ngồi dưới hai gốc cây cổ thụ. Có vẻ bọn họ đang ở đây đợi xe, muốn bắt xe buýt đi thành phố.
Mấy người đợi xe đều có vẻ mặt lo lắng. Khi Ngọc Thanh đến, họ cũng chỉ tùy ý liếc nhìn một cái.
Quốc khánh đã qua, cuối tháng 10 ở huyện Triều Dương , nhiệt độ chênh lệch khá lớn giữa buổi sáng và buổi tối, sương giá buổi sáng và buổi tối lạnh đến mức có thể mặc một chiếc áo khoác bông mỏng, nhưng khoảng giữa trưa là đủ nóng để mặc áo dài tay.
Ngọc Thanh ngồi bên đường đợi xe buýt cảm thấy hơi buồn ngủ vì nắng. Mãi đến khi lên xe buýt vào thành phố, cô mới hoàn toàn tỉnh táo do một đường xóc nảy chập trùng.
Ở phía bên kia trên một con đường khác, Mễ Châu cùng Lý Tiểu Hoa xuống xe bò và nhìn xe bò rẽ vào một con đường đất khác.
Lý Tiểu Hoa nhẫn nhịn một đường mới nói ra: “Lão Mễ, làm mẹ nuôi và mẹ chồng thật vất vả. Ông nói một chút từ khi ông nhặt được cái sao chổi kia về, tôi đã đối xử với nó như thế nào? Chúng ra không cho ăn hay không cho mặc.”
“Đã năm năm rồi, cuối cùng con trai tôi cũng đã trở về và có tương lai. Con khốn đó đối với tôi mà nói giống như quái vật, nó không muốn xem nhà chúng ta tốt lên! Nó đúng là một kẻ đen đủi – chẳng trách ngay từ đầu đã bị gia đình ném vào vùng đất hoang, cũng chính là do ông làm người tốt bụng.”
“Được rồi, đừng nói nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ là đi tìm Ngọc Thanh, đừng để cô ta phá hỏng cuộc hôn nhân tốt đẹp của con trai chúng ta.” Mễ Châu hít một hơi thuốc và thúc giục nói.
Dứt lời, đôi chân bất giác bước càng nhanh.
“Tôi không muốn nhắc đến cô ta, nhắc đến là xui xẻo!” Lý Tiểu Hoa thở dài, vẻ mặt đau khổ: “Lúc trước ông không nên cứu nó, nếu ông không cứu thì chẳng phải sẽ không có những chuyện xảy ra sau này sao! Phi! Chỉ là hôn mê mà thôi, cũng chưa có chết, vậy mà phải đưa vào bệnh viện, thật sự quá tốn kém và sau khi vào bệnh viện cũng chỉ bị sốt nhẹ. Ông đừng trả tiền viện phí cho con khốn đó.”
“Hiện tại chưa biết tình huống như thế nào đâu, đi nhanh một chút!” Mễ Châu chắp tay sau lưng, cũng lười để ý bà ta.
“Chỉ có ông tốt bụng.” Lý Tiểu Hoa âm thầm thở dài và bước nhanh theo.
Hai người không ngừng chạy đến bệnh viện, hỏi thăm mới biết Ngọc Thanh đã làm thủ tục xuất viện từ sáng sớm và rời đi.
Lý Tiểu Hoa lo lắng đến mức đánh mạnh vào cửa sổ thu phí: “Con khốn đó đi rồi? Sao có thể để cô ta đi được?”
“Đại thẩm, xin hãy nói chuyện lịch sự!” Nhân viên nội trú tức giận khi bị thẩm vấn, cô cầm sổ đăng ký nhẹ nhàng đập xuống bàn: “Bệnh nhân khỏi bệnh phải xuất viện đó là quy định của bệnh viện, Tại sao chúng tôi không thể để cô nương đó đi?
“Cái này, cái này, kia.” Lý Tiểu Hoa chỉ là một lão bà ngu dốt, trong mắt bà ta, người trong thành đều nằm ngoài tầm với, lúc này nghe thấy giọng điệu không tốt của nhân viên, bà ta lập tức chết lặng.
“Ở đây đừng có mà việc này việc kia nữa. Bây giờ không có việc gì thì về đi. Đừng can thiệp vào công việc của chúng tôi ở đây!”
Người thu phí, họ Lý, cũng là một phụ nữ, khi nghe người phụ nữ nhà quê này nói chuyện giống một người xấu tính, càng giống với nhân vật người mẹ chồng nhà quê độc ác! Làm cho cô thập phần chán ghét!
“Tránh ra, để tôi đến!”
Mễ Châu kéo Lý Tiểu Hoa ra, nắm tay lên cửa sổ nhỏ, khuôn mặt già nua nở nụ cười như hoa: “Đồng chí, bà già nhà tôi chưa bao giờ đến thành phố, bà ấy suốt ngày ở quê và không có kinh nghiệm. Cô không cần cùng bà ta chấp nhặt.”