Chương 1: Tỉnh dậy với cảm giác nôn nao

Vào một buổi sáng cuối thu, toàn bộ thế giới bị sương mù bao phủ, cây cỏ khô héo đều phủ lên một tầng sương trắng óng ánh sáng long lanh.

Trong buổi sáng sương giá này, mọi người lạnh đến mức nằm im trên giường không chịu dậy sớm.

Cũng trong buổi sớm này, bến đò nơi con sông nhỏ bắc qua làng Mễ Gia lại phá lệ náo nhiệt. Đám người kinh hô: “Cứu được rồi, lại cứu được một người nữa”.

Đội trưởng đội sản xuất Mễ Vệ Quốc bực bội xoa đầu, xác nhận người đàn ông nằm trên đất chỉ bất tỉnh và vội vàng gọi hai thanh niên trong làng từ đám người xem náo nhiệt: “Mau, hai người đến giúp đỡ, đem người này trở lại đội đi.”

"Thật tạo nghiệt! Nghe nói lần này có năm người ngồi trên thuyền.”

“Hiện tại đã cứu được bao nhiêu?” người vừa đến tham gia náo nhiệt, không biết đại cục hỏi.

"Đây là người thứ tư, chỉ có Thanh mập còn chưa cứu được.”

“Thanh mập ???”

“Đúng vậy, chính là con dâu nhà Mễ Châu, cũng không biết tại sao hôm nay nàng lại quyết định qua sông?”

“Thuyền này vẫn ổn tại sao lại bị lật ?”

“.”

Điều này không dễ trả lời.

“Anh thấy có gì đã bắt lấy con thuyền không?”

Ồ!

Tất cả mọi người theo tiếng hét của người này cùng nhau nhìn về phía dòng sông.

Bên cạnh chiếc thuyền gỗ gần bờ mò lên được một thân thể cường tráng, không cần đoán cũng biết người được cứu cuối cùng hẳn là Thanh mập.

Thanh mập trong miệng dân làng tên đầy đủ là Ngọc Thanh, năm nay vừa vặn hai mươi tuổi. Khi năm tuổi được Mễ Châu nhặt và đưa về làng Mễ Gia, có thể nói rằng cô lớn lên ở làng Mễ Gia từ nhỏ.

Gặp loại tình huống này, những dân làng tốt bụng đều kinh ngạc không thôi. Họ tự hỏi sau khi ngâm mình trong nước quá lâu như vậy liệu cô gái này có thể được cứu hay không ?

Ngay khi người được đưa lên bờ, Mễ Vệ Quốc đã kéo vợ mình là Lý Tiểu Cúc xuyên qua đám người tiến đến. Sau khi xác nhận người vẫn còn sống, anh ta vội vàng thúc giục Lý Tiểu Cúc ấn bụng xem có thể đẩy nước ra hay không.

Ngọc Thanh nôn ra không ít nước sông nhưng nàng một mực không tỉnh. Mễ Vệ Quốc nhìn nàng toàn thân ướt sũng trong ngày băng giá này, nếu không giữ ấm, ngay cả khi cô không chết bây giờ thì cũng bị cóng đến chết.

Anh ta tìm kiếm trong đám người, lớn tiếng hỏi: “Người nhà Mễ Châu có ở đây không?”

Dân làng cố ý tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy người nào trong gia đình Mễ Châu.

Trong lòng Mễ Vệ Quốc phẫn nộ, bờ sông phát sịnh một chuyện lớn như vậy làm cả làng đều bị kinh động mà không ai trong nhà Mễ Châu có mặt.

Bọn hắn đây là muốn làm gì ???

Mạng người quan trọng, trong đội còn hai người chưa tỉnh, Mễ Vệ Quốc đoạt lấy chiếc chăn bông mà kế toán đã mang đến từ trước, để vợ hắn cởϊ áσ khoác của Thanh nha đầu và quấn chăn quanh người.

Hắn tranh thủ thời gian phân phó lão Mễ Căn trong làng lấy xe bò, cả ba người đều bất tỉnh, hắn với tư cách là đội trưởng đội sản xuất phải gánh trách nhiệm đưa cả ba đến trạm y tế càng sớm càng tốt.

Ngọc Thanh trong toàn bộ quá trình đều mơ màng, cảm giác lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Tồi tệ nhất chính là cảm giác có người đang cởϊ qυầи áo của cô, trong lòng nghĩ rằng có tên khốn nào đó thừa lúc cô đang say rượu chiếm tiện nghi của cô. Nghĩ đến đây, anh vừa lo lắng vừa tức giận rồi ngất đi hoàn toàn.

Khi Ngọc Thanh tỉnh lại lần nữa, mắt còn chưa mở mũi đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc.

Đột nhiên đầu óc chấn động, chẳng lẽ cô được đưa đến bệnh viện bởi vì say rượu.

Nếu vậy thì thực mất mặt!

Cô nóng lòng muốn mở mí mắt nặng trĩu ra, đập vào mắt chính là những thanh gỗ xà ngang và mái ngói màu xám.

Đây là ?

“Cô đã tỉnh? Cảm giác như thế nào? Có chóng mặt không?”

Ngọc Thanh giật mình, đảo mắt phát hiện ra cô gái đang từ cửa bước vào.

"Cô là?”