Quyết định tốt về sau, Triệu Vô Cực lấy ra một nén hương mới đốt lên, hai mắt có chút mong đợi nhìn Đường Tam.
Còn Thạch Hạo đám người thì lăn sang một bên ăn hột dưa buôn chuyện.
Nhìn giữa sân hai người, Ninh Vinh Vinh đầu tiên lên tiếng hỏi:"Các ngươi nói xem, Đường Tam có thực sự đánh thắng không?"
"Ngươi đây là hỏi thừa. Một người chưa có thứ ba Hồn hoàn chiến một người 76 cấp chiến Hồn Thánh thì thắng như thế nào? Kết quả không phải quá rõ ràng rồi sao?" Đới Mộc Bạch từ sau đi tới khinh thường nói.
"Gia hoả này, quá làm người ta tức giận a." Ninh Vinh Vinh tức giận, hung ác trừng lấy hắn. Nàng là phụ trợ hệ, nếu là cường công hệ thì sớm đã lao vào tẩn cho Đới Mộc Bạch một trận rồi. Nàng không làm được không có nghĩa là không được nhờ người khác. Ánh mắt rất nhanh liền tìm được Trần Hạo thân ảnh, lập tức nói: "Thạch Hạo, giúp ta tẩn hắn. Ta cho ngươi một vạn Kim hồn tệ."
Thạch Hạo liếc mắt, hoàn toàn không nhìn. Một vạn của ngươi, to quá!"Nhưng mà Đường Tam không dùng đến Quan Âm hữu lệ và Bồ Đề huyết nếu không cho dù là Phong Hào Đấu La cũng mất mạng dưới tay hắn rồi" nghe xong Đới Mộc Bạch kinh ngạc "Cái gì lấy mạng Phong Hào Đấu La?."
"Đúng vậy chỉ là đây là thủ đoạn đồng quy vu tận nên Đường Tam mới không dùng" nghe đến đây ai cũng không khỏi bất ngờ.
Sau đó Thạch Hạo một bộ ta không thấy không thèm làm Ninh Vinh Vinh càng thêm tức giận, trong mắt nhãn châu xoay chuyển, nghĩ đến điều gì khoé miệng liền kéo, học Tiểu Băng làm nũng Trần Hạo nói: "Hạo ca, gia hoả này quá bại hoại, chuyên đi hại nữ hài nhà người ta, nếu không đánh hắn không chừng hắn sẽ làm gì tới Tiểu Băng các nàng đâu."
Đừng hỏi vì sao nàng lại biết, đương nhiên là cùng Tiểu Băng đồng hội buôn chuyện rồi.
Nghe lời này, đám người liền giật mình, khó có thể tin, liền Thạch Hạo hai mắt cũng trợn tròn nhìn lấy Ninh Vinh Vinh sau ánh mắt đồng loạt nhìn sang Đới Mộc Bạch.
Chu Trúc Thanh càng là ánh mắt xem thường.
Thấy mọi người biểu hiện, Ninh Vinh Vinh đắc ý không thôi, đối với Đới Mộc Bạch làm cái mặt quỷ."Cho ngươi chết!"
Đới Mộc Bạch mặt mày co giật, làm sao cũng không nghĩ đến nha đầu này lại nói những lời ác tâm như vậy, nhìn thấy mọi người ánh mắt đổ dồn về mình, Đới Mộc Bạch luốn cuống khoát tay, phát hiện Thạch Hạo cũng nhíu mày nhìn sang, hắn rốt cuộc khóc không ra nước mắt, như thế nào lại đυ.ng tới tên muội khống này rồi, ánh mắt không khỏi hung ác trừng chết Ninh Vinh Vinh.
Nha đầu này, quả nhiên có độc a.
Tương đối Thạch Hạo bên này cười đùa vui vẻ thì giữa sân Triệu Vô Cực cùng Đường Tam hai người thì có vẻ rất nghiêm túc.
Đường Tam rốt cuộc hành động, hai chân đứng thành hình chữ bát, toàn thân nội lực Huyền Thiên Công chậm rãi ngưng tụ, không tiếp tục che dấu thực lực của chính mình, Đường Tam hai tay biến thành bạch sắc, xung quanh mười ngón tay hàn khí lưu chuyển, đầu hơi thấp, nhắm hờ hai mắt để đối thủ không phát hiện một đôi con ngươi đã đổi thành màu tím.
Triệu Vô Cực rõ ràng cảm giác hơi thở của Đường Tam có chút thay đổi, rõ ràng hồn lực cũng không có, nhưng do đâu làm cho hồn thánh như hắn lại cảm thấy có chút nguy hiểm? Một loại cảm giác giống với lúc đối đầu Thạch Hạo nhưng lại có chút khác biệt.
Một đứa trẻ 30 cấp cũng làm cho mình có cảm giác nguy hiểm sao? Triệu Vô Cực có chút không tin, phát động đệ nhất hồn hoàn kỹ năng, hướng Đường Tam đi đến, từng bước cẩn thận.
"Triệu lão sư, cẩn thận rồi" Âm thanh vừa rơi xuống, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ mở ra, Đường Tam liền sử dụng am hiểu nhất Đường Môn ám khí.
Từng đạo hàn quang liên miên không ngừng từ hai tay Đường Tam phóng ra, phân biệt hướng tới các vị trí yếu hại của Triệu Vô Cực điên cuồng phóng tới.
Đường Tam sử dụng ám khí bất luận là Chu Trúc Thanh, Ninh Vĩnh Vinh hay Đới Mộc Bạch trong lòng đều âm thầm phát lạnh, bọn họ đều phát hiện, nếu là chính mình thay cho Triệu Vô Cực thì đã sớm trở thành bia thịt.
Cho dù xuất thân là Thất Bảo Lưu Ly gia tộc, kiến thức sâu rộng, Ninh Vĩnh Vinh cũng không biết thủ pháp sử dụng ám khí của Đường Tam là xuất thân từ gia tộc nào.
Đối mặt với công kích kỳ lạ, cùng với sự chính xác của các đạo hàn quang, Triệu Vô Cực nhất thời cảm thấy dây dưa khó giải quyết, sử dụng thứ ba Hồn Kỹ Trọng Lực Tăng Cường nhưng là cũng không cách nào đánh bại được Đường Tam nhanh chóng. Bằng vào sự sắc bén của Lam Ngân Thảo cùng Quỷ Ảnh Mê Tung, Đường Tam mặc dù tốc độ không bằng Triệu Vô Cực nhưng chính Triệu Vô Cực cũng không thể đuổi kịp hắn.
Nửa nén hương thời gian trôi qua, Triệu Vô Cực nóng lòng, chính mình, đường đuờng là Bất Động Minh Vương, đối phó với một thiếu niên mười hai tuổi cũng phải lao lực như vậy, chuyện này truyền ra ngòai không phải là đề tài đàm tiếu của mọi người sao?
Sau khi ép Triệu Vô Cực sử dụng hơn thứ tư Hồn kỹ, Đường Tam đã chật vật cực kỳ, trong khoảnh khắc của lần giao phong cuối cùng, Đường Tam một cái bất ngờ sử dụng đệ nhị Vũ hồn Hạo Thiên Chuy cho Triệu Vô Cực một búa, mặc dù bị Triệu Vô Cực bàn tay ngăn trở, nhưng dư lực lại làm Triệu Vô Cực chính mình cho mình ăn một cái tát, miệng mũi chảy máu. Bên má lại có thêm một dấu ấn đỏ chót, nhìn rất cân xứng.
Đường Tam mặt dù biết Triệu Vô Cực chỉ dùng tự thân một phần nhỏ thực lực, còn hắn thì liều mạng, nhưng được chiến với một đối thủ mạnh lại làm cho Triệu Vô Cực ăn thiệt thòi như vậy hắn ngược lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Thạch Hạo đỡ lấy Đường Tam, Đới Mộc Bạch nhìn khuôn mặt xưng húp Triệu Vô Cực, vừa muốn cười lại không dám, ngẩn đầu cao giọng hô to: "Áo Tư Ca! Mau lại đây, ngươi có vụ làm ăn mới".
Không bao lâu một âm thanh có phần mềm mại cùng kích động của Áo Tư Tạp từ xa vang tới, rất nhanh hắn xuất hiện trước mắt mọi ngừơi.
"Đới lão đại, huynh gọi ta?"
Đới Mộc Bạch gật đầu: "Mau làm vài cây xúc xích đi, bọn họ đều bị thương cả rồi."
Áo Tư Tạp nhìn một lượt xung quanh nhất thời đứng hình mất 5s, ánh mắt yêu thích không rời nhìn Ninh Vinh Vinh.
Chờ Đới Mộc Bạch ho khan một tiếng Áo Tư Tạp mới tỉnh lại.
"Không thành vấn đề. Năm hồn tệ một cây, cuối cùng đừng quên trả tiền cho ta. Lão tử có căn xúc xích bự" Áo Tư Tạp bắt đầu chế tạo, trong lòng bàn tay hắn ánh sáng lóe lên, một cây xúc xích liền xuất hiện. (Nên để như thế này hay đổi thành siêu cấp khôi phục đại hương tràng)
Đới Mộc Bạch nhìn Đường Tam nói: "Ăn đi, mặt dù mấy câu hồn chú của tên này nghe tởm thật, nhưng hiệu quả xúc xích của hắn đúng là rất tốt. Có thể tăng nhanh tốc độ hồi phục của cơ thể."
Xúc xích thì không vấn đề gì, nhưng Đường Tam vì câu nói kia của Áo Tư Tạp mà nhịn không được bao tử quặn lên, nhanh chóng khoát tay "Ta bị thương không nặng, chỉ là bị thoát lực hơi nhiều, nghỉ ngơi chốc lát liền tốt. Huynh bảo hắn mang xúc xích cho người khác ăn đi."
Nói xong, hắn lập tức ngồi xuống khoanh chân lại, vận công điều tức.
Đường Tam không ăn, Áo Tư Tạp cuối cùng nhìn sang Ninh Vinh Vinh đám người nhưng nhận lại là ánh mắt có thể gϊếŧ người của các nàng như nói: ngươi sẽ "CHẾT", này làm Áo Tư Tạp rất là khổ tâm.
"Áo Tư Ca, lại đây, xúc xích, lạp sưởng, mỗi loại, cho ta một cây."
Thanh âm Triệu Vô Cực có chút mơ hồ. Cũng khó trách hắn, mặc dù nhờ vào hồn lực tinh thuần cố ngăn không cho độc lan tràn, nhưng độc tố ở đầu lưỡi của hắn cũng còn gây ảnh hưởng.
Áo Tư Tạp lúc này mới phát hiện, cặp mắt tròn xoe, nói: "Ông là ai thế? Sao lại chạy đến Sử Lai Khắc chúng ta? Còn biết cả tên của ta nữa?"
Áo Tư Tạp ngoáy ngoáy lỗ mũi, một bộ rất muốn ăn đòn.
"Khốn kiếp, ngươi muốn chết sao? Ta là Triệu Vô Cực!". Triệu Vô Cực giận dữ, hơi thở hỗn loạn, suýt chút nữa đã phun máu.
Đới Mộc Bạch một tay che trán tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Hôm nay thật đúng là mất mặt." Triệu Vô Cực lúc này chỉ muốn nhanh chóng xử lý thương tích, sau đó uy hϊếp mấy đứa nhỏ, một cái Trần Hạo còn chưa đủ bây giờ lại bị một cái Đường Tam làm hắn thể diện mất hết, nếu để chuyện này truyền ra, Bất Động Minh Vương hắn sau này sao còn dám lăn lộn giang hồ.
"A…" Áo Tư Tạp rất muốn hỏi một chút, thực lực Triệu Vô Cực hắn biết rõ, làm sao lại bị thê thảm mức này. Nhưng hắn rất nhanh thấy được ánh mắt của Đới Mộc Bạch. Là người thông minh, Áo Tư Tạp lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, thể hiện như không có gì xảy ra, đi tới Triệu Vô Cực, đồng thời ngân xướng lên một tràng chú ngữ, mà mọi người chẳng biết là giọng khóc hay cười.
"Lão tử có căn tiểu tịch tràng (cấp tốc giải độc tiểu tịch tràng)". Mặc dù bản thân Áo Tư Tạp nhìn qua không bỉ ổi, nhưng khi hắn nói câu này thì vẻ hèn mọn không giấu đâu được.
Một cây hương tràng nhỏ xíu xuất hiện trong không trung, hắn bắt lấy cùng trước đó xúc xích đưa cho Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cũng không khách khí, đem toàn bộ nuốt xuống. Sắc mặt nhanh chóng trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Đới Mộc Bạch cố nén cười, nhìn về phía Chu Trúc Thanh, bất quá nhận lại là ánh mắt sắc lạnh.
Đới Mộc Bạch bất đắc dĩ cười khổ.
Lúc này, Ninh Vinh Vinh thanh âm vang lên:"Lão sư, chúng ta có tính hay không thông qua."
Triệu Vô Cực tức giận hừ một tiếng: "Các ngươi, coi như thông qua."
.....
Đi qua an bài của Đới Mộc Bạch, Thạch Hạo đám người cũng chọn cho mình phòng ở, Đường Tam cùng Áo Tư Tạp một phòng, Thạch Hạo ở riêng mình một phòng, còn chúng nữ không biết vì sao lại cùng nhau ở chung.
"Cũng đến lúc rồi." Thạch Hạo lẩm bẩm một tiếng liền ngồi xếp bằng trên giường, nhắm lại hai mắt.
Đêm dài tĩnh lặng, cả Sử Lai Khắc học viện hoàn toàn yên tĩnh. Ban ngày khảo thí, chính là giống như Đới Mộc Bạch suy đoán, ngoại trừ Thạch Hạo sáu người, không còn ai có năng lực thông qua ba cửa. Năm nay, là năm Sử Lai Khắc học viện thu được nhiều đệ tử nhất.
Triệu Vô Cực thân là phó viện trưởng, tự nhiên cũng có chỗ ở của riêng mình, lúc này ngồi tại phòng, trong lòng lại là phiền muộn không vui.
Hắn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương trên ngừơi đều đã khép lại không bao gồm hai bên má, mặt dù chỉ là vết thương nhẹ, nhưng lại gây đả kích về tinh thần.