Chương 10: Chọn chỗ ngủ và đi ăn 🍚

"Công độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút."

Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời từ trên giường mình đứng lên. Vì Thạch Hạo không phải là công độc sinh.

Vị sư phụ này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm một bộ đồ giường: "Người nào là Đường Tam?"

Đường Tam đứng lên một chút.

Sư phụ nói: "Ta gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ, Đường Tam, đây là Đại sư cho ngươi bộ đồ giường."

Đường Tam tiếp nhận chúng, mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, một cỗ khí tức khô ráo xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có một cái gối đầu. Hiển nhiên Đại sư đã vì hắn mà suy nghĩ chu đáo.

Mặc Ngân nói: "Đường Tam, ngươi và Tiểu Vũ là công độc sinh một niên cấp, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?"

Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Mặc Ngân nói: "Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, một niên cấp đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho bọn họ một chút."

Đường Tam ôm chiếc chăn trong ngực, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt có chút cứng ngắc của Đại sư.

"Chăn màn? Đây tựa hồ là một vấn đề." Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn trong tay Đường Tam, trong mắt toát ra vài phần xấu hổ.

Công độc sinh đều là những đứa nhỏ xuất thân bần cùng, cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với quý tộc cùng tuổi, mấy đệ tử cơ trí lập tức có người nói: "Đại tỷ, ngươi trước dùng chăn màn của ta đi, ta mang chăn chia đôi là được. "

Tên còn lại nói: "Đại tỷ, ngươi dùng chăn của ta đi. Ta lấy đệm thay thế cũng miễn cưỡng có thể dùng."

Tiểu Vũ nhìn một chút chăn của công độc sinh, tuy không nói bẩn cỡ nào, nhưng phần lớn đều cực kỳ rách nát, nhíu mày nói: "Các ngươi đừng gọi ta là Đại tỷ, Đại tỷ cũng đều không dễ nghe bằng Tiểu Vũ tỷ, ân, từ nay các ngươi đều phải gọi ta là Tiểu Vũ tỷ.."

Vừa nói, ánh mắt nàng rốt cục rơi vào chiếc chăn trên tay Đường Tam: "Đường Tam, chúng ta thương lượng một chút, thế nào?"

Đường Tam sửng sốt một chút, trong lòng hiểu được, sợ rằng Tiểu Vũ coi trọng chiếc chăn trong tay mình. Hắn không phải người hẹp hòi, nhưng chiếc chăn này là Đại sư vừa mới đưa cho hắn, trong lòng có một chút không muốn. Nhưng Tiểu Vũ là nữ hài tử.

"Thương lượng cái gì?"

Tiểu Vũ nói: "Nhìn cái chăn của ngươi rất lớn, hai người cũng không phải vấn đề lớn, như vậy được rồi, chúng ta mang giường để cũng một chỗ, như vậy chúng ta đều có để dùng phải không?"

"A?" Cùng nhau dùng? Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, tâm trí hắn không có như đứa nhỏ sáu tuổi, mặc dù bây giờ mình và Tiểu vũ còn rất nhỏ, nhưng ngủ cùng một chỗ như này….

"Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy không tốt."

Tiểu Vũ hừ một tiếng nói: "Có cái gì không tốt, ta còn không quan tâm, ngươi sợ cái gì? Còn sợ ta cưỡиɠ ɠiαи ngươi a?"

"Ách…." Đều nói nữ hài tử so với nam hài tử trưởng thành sớm hơn, nhưng nữ hài nhi trước mắt này mới sáu tuổi.

Đường Tam nói không ra lời, các đệ tử khác nhìn bọn họ, có hâm mộ, có xem trò vui, phần lớn mặt đều nở nụ cười, nhưng ai cũng không nói lời nào.

"Ách cái gì mà ách, nhanh lên một chút, lạp giường lại đây. Ngươi không phải có khá nhiều khí lực sao?" Tiểu Vũ có chút không kiên nhẫn, thúc giục.

Đường Tam hạ ý thức đẩy giường của mình vào bên cạnh giường Tiểu Vũ. Tiểu Vũ tiếp nhận chăn trong tay hắn, đầu tiên mang đệm trải ra trên giường. Cái chăn này là người trưởng thành sử dụng, quả thật rất lớn, mặc dù không cách nào phủ kín cả hai giường, nhưng cũng có thể bao trùm hơn bảy mươi phần trăm.

Tiểu Vũ mang bao y phục của mình đặt ở chỗ tiếp giáp hai chiếc giường: "Mang bao y phục của ngươi cũng đặt tại đây, sau này, đây là biên giới. Nếu ngươi vượt giới, vậy đừng trách ta không khách khí."

Nhìn Tiểu Vũ bố trí biên giới, Đường Tam ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, mang bao y phục của mình cũng đặt tại đó. Lúc này Tiểu Vũ mới mang chăn đặt lên trên, giường đôi đơn giản cứ như vậy mà hình thành, đương nhiên là có phân giới tuyến.

Còn về Thạch Hạo mọi người chỉ thấy hắn bắt võng giữa hai cột rồi nằm, Vương Thánh thắc mắc hỏi "lão đại, ngài đang làm gì vậy?""Ta bắt võng để ngủ dù sao thì ta cũng thích ngủ võng không thích ngủ trên giường a." Nghe Thạch Hạo nói vậy bọn họ đều kinh ngạc riêng Đường Tam thì đã quen rồi nên không có gì bất ngờ

Vương Thánh nói: "Đi ăn cơm trưa thôi, Tiểu Vũ tỷ, Đường Tam, cùng đi đi."

Vừa nghe thấy ăn, Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: "Hảo a. Ăn cái món ngon gì?"

Vương Thánh và các công độc sinh mặt đối mặt (nhìn nhau), cười khổ nói: "Công độc sinh chúng ta có thể ăn cái gì tốt? Tại căng tin tùy tiện mua một chút thức ăn rẻ mà thôi."

Vẻ hưng phấn trên mặt Tiểu Vũ đột nhiên đọng lại một chút: "Ăn cơm có đúng hay không phải tiêu tiền? Chính là cái kia hồn tệ gì gì đó?"Vương Thánh định lên tiếng thì bị Thạch Hạo cướp lời trước.

Thạch Hạo nói: "Đi thôi, hôm nay ta bao."

Tiểu Vũ mặt mày ngay lập tức hớn hở, đưa mắt đầy ý tứ nhìn Trần Hạo. "Hạo ca, ta muốn ăn cà rốt."

Thạch Hạo cười nói: "Sẽ có cà rốt cho ngươi."

Nhóm mười hai người ra khỏi túc xá số bảy, dưới sự hướng dẫn của Vương Thánh đi tới căn tin. Căn tin ở bên trong dãy học chính, phải xuyên qua cả thao trường.

Lúc này, trên thao trường đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít đệ tử mặc đồng phục của học viện hướng giáo học lâu đi tới, hiển nhiên cũng tới ăn cơm.

Thực đường của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện rất lớn, có thể dung nạp sáu ban cấp thêm cả sư phụ tổng cộng là hơn ba trăm người ăn cơm. Lúc này, trong căn tin nổi lên từng đợt huyên náo. Căn tin có tất cả hai tầng, sảnh của một tầng thì có ba trăm chỗ ngồi.

"Này không phải Vương Thánh cùng tiểu quỷ sao?" Vừa mới bước vào căn tin thì một thanh âm không hài hòa truyền đến. Nói chuyện chính là một người nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, nam đệ tử ước chừng mười một, mười hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh thường, chính đang hướng bọn Vương Thánh móc ngón tay: "Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm."

Trên đường đi tới căn tin, Vương Thánh đã mang quy củ của lão đại túc xá bảy là phải vì công độc sinh xuất đầu nói cho Thạch Hạo một lần, này đều bị Trần Hạo chuyển hết sang Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng sảng khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khıêυ khí©h, nhất thời tức giận lên: "Ngươi là ai, lầu hai có gì đặc biệt hơn người?"

Một gã công độc sinh bên người Tiểu Vũ thấp giọng nói vào tai nàng: "Lầu hai là nơi một mình ăn cơm một chỗ. Giá rất cao, chúng ta quả thật ăn không nổi."

Vóc người Tiểu Vũ cùng Đường Tam không sai biệt lắm, trước bị Vương Thánh cùng Trần Hạo che ở phía sau, lúc này đi ra, những đệ tử trên cầu thang tất nhiên thấy được bộ dáng của nàng, mắt của nam học viên vừa nói chuyện nhất thời sáng ngời: "Tiểu la lỵ thật xinh đẹp a, đáng tiếc là một công độc sinh. Vương Thánh, bây giờ lão tử muốn đi ăn cơm, lần này bỏ qua cho ngươi."

Nói xong, một đám theo cầu thang đi lên lầu hai.

Tiểu vũ nhấc chân định đuổi theo, lại bị một tay Đường Tam giữ lại: "Quên đi, chúng ta tới là để ăn cơm."

Tiểu Vũ nhìn Đường Tam có chút coi thường: "Ngươi sợ như vậy ư?"

Đường Tam cũng không có trả lời.

Từ ánh mắt người trưởng thành mà nhìn, những đệ tử của học viện này bất luận tính cách như thế nào, bất quá chỉ là một đám hài tử mà thôi, để cho một cái xuyên việt giả tâm đã trưởng thành như hắn đi cùng một đứa nhỏ đối đầu, Đường Tam cũng không có hứng thú.

Thạch Hạo lên tiếng: "Tiểu Vũ, ngươi muốn ăn ở lầu hai sao?."

Tiểu Vũ cùng Đường Tam bất ngờ, Tiểu Vũ quay sang, vẻ mặt chờ mong nói."Muốn, muốn. Thật có thể lên đó ăn sao?"

"Được, chúng ta cũng đi lên." Thạch Hạo sảng khoái nói.

Vương Thánh giật mình vội nói. "Lão đại, đồ ăn trên đó rất mắc, hay là thôi đi, chúng ta ăn ở lầu một vẫn được."

Thạch Hạo nhướng mày, nói: "Các ngươi lo cái gì, không phải ta đã nói bữa ăn này ta bao sao?."

Tiểu Vũ nghe vậy, hai mắt lấp lánh. "Hạo ca, ngươi là nhất."

Đường Tam vui vẻ, hắn biết Thạch Hạo rất có tiền nên cũng không thấy lạ.

Vương Thánh im lặng, nhưng trong mắt có chút cảm kích cùng kích động.

Chính ở đây thì, Đường Tam thấy được một vị người quen, vội vàng đi tới: "Sư phụ, ngài cũng tới ăn cơm."

Thạch Hạo nghe vậy, nhìn sang hơi mỉm cười.

Tới đúng là Đại sư, hướng hắn gật đầu rồi nhìn Đường Tam, nói: "Đã thu thập tốt đồ chưa?"

Đường Tam cung kính gật đầu, nói: "Cảm ơn chăn màn của sư phụ."

Đại sư vỗ vỗ vai của hắn, rồi nhìn sang Trần Hạo, nói.: "Hai ngươi cũng định lên lầu trên sao?."

Đường Tam mỉm cười nói."Vâng sư phụ, bữa ăn hôm nay được Hạo ca bao nên chúng ta sẽ ăn cùng nhau. Sư phụ, người cũng cùng chúng ta luôn sao?"

Đại sư hơi bất ngờ nhìn Trần Hạo, sau lắc đầu nói: "Các ngươi đi thôi. Ăn cơm xong thì đứng tại cửa căng tin chờ ta. Ta mang ngươi đến chỗ ta ở." Nói xong cũng tự mình đi lên lầu hai.

Không biết tại sao, Đường Tam cảm giác được Đại sư và cha mình có chút giống nhau, mặc dù cha nói rất ít, Đại sư nói tương đối nhiều, nhưng trên khí chất, bọn họ đều có một loại cảm giác đặc thù. Nhất là Đại sư, ở phương diện biểu hiện càng thêm rõ ràng. Cho dù lúc hắn cười cũng sẽ khiến kẻ khác cảm thấy nghiêm túc.Vương Thánh đi tới bên người Đường Tam: "Các ngươi biết Đại sư?"

Đường Tam gật đầu, nói: "Người là sư phụ của ta."

Vương Thánh với bộ dạng cổ quái nói: "Không thể nào. Ngươi bái Đại sư làm sư phụ? Thực lực của hắn không ra gì. Tại học viện chúng ta, Đại sư chỉ là một nhân vật khách khanh mà thôi. Nghe nói bởi có quan hệ với Viện trưởng mới được ở lại học viện. Nói khó nghe một chút, chính là một người ăn nhờ. Nghe nói, đại sư gần năm mươi tuổi rồi mà còn không có đột phá cảnh giới Đại hồn sư, võ hồn chỉ có hai mươi chín cấp. Sợ rằng cả đời cũng không có khả năng sẽ đột phá."

Đường Tam ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Thánh: "Nếu ngươi không muốn cùng ta luận bàn một lần nữa, xin ngươi không nên tự đánh giá sư phụ ta. Đây là lần đầu tiên, ta hy vọng cũng là lần cuối cùng..."

"Tiểu Tam, để ta giúp ngươi...."

Tiến lên trước mặt Vương Thánh, Thạch Hạo hai tay khỏi động khớp xương "răn rắc", khí thế tản ép tới, lạnh lùng nhìn hắn.

Vương Thánh nuốt nước bọt, lui về sau, lắp bắp nói. "Cái kia...Lão đại, ta sai rồi."